Kể câu chuyện trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của một nhân vật

Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó" bằng lời của một nhân vật trong truyện gồm dàn ý chi tiết và Top 2 bài văn Kể câu chuyện trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của một nhân vật hay nhất. Mời các em học sinh cùng tham khảo để nắm được cách triển khai viết bài văn kể lại câu chuyện bằng lời của một nhân vật trong câu chuyện lớp 5 đạt điểm cao 9, 10 nhé.

Đề bài: Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó" bằng lời của một nhân vật trong truyện (Ôn tập cuối học kì I - Tiết 5 trang 152 SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 1 Chân trời sáng tạo).

Dàn ý Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của một nhân vật

1. Mở bài: Giới thiệu câu chuyện.

– Người kể chuyện.

– Hoàn cảnh diễn ra câu chuyện.

- ?

2. Thân bài: Kể lại câu chuyện.

– Chọn lời xưng hô phù hợp.

– Kể đầy đủ các sự việc. Có thể kể chi tiết hơn đối với sự việc chính.

– Đặt mình vào vai nhân vật:

+ Thể hiện lời nói, ý nghĩ,... phù hợp.

+ Nhận xét, đánh giá nhân vật, sự việc.

3. Kết bài: Bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc hoặc rút ra nội dung, ý nghĩa của câu chuyện.

Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó" bằng lời của một nhân vật trong truyện
Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó" bằng lời của một nhân vật trong truyện

1. Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của một nhân vật số 1

Kể lại câu chuyện Những lá thư trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của bác bưu tá Ao-ki:

Tôi là Ao-ki Đai-ki-chi – một bưu tá mới. Tôi nhớ mãi lần đầu tiên tôi tới phát thư cho cụ Mát-xu-đa Ya-e-nô".

Cụ Ya-e-nô sống một mình trong ngôi nhà ở rìa làng. Lần đầu tôi gặp cụ, cụ Ya-e-nô từ trong nhà đi ra, cụ cười vui vẻ:

- Ồ, bác bưu tá mới phải không? Bác uống với tôi chén trà nhé!

Vì đang khát nên tôi không ngần ngại vào nhà uống trà.

Cụ mang hết món này đến món khác ra mời. Tôi ăn đến no mới về.

Lại một hôm khác, tôi qua đưa thư. Cụ Ya-e-nô đi ra và lại mời tôi vào uống trà. Tôi lại ăn đến nọ, trò chuyện với cụ rồi ra về.

Kể từ đó, cứ tới nhà cụ Ya-e-nô phát thư, tôi lại dùng bữa và nói chuyện với bà cụ.

Tôi bỗng thắc mắc sao: “Sao cụ Ya-e-nô sống ở rìa làng hay có thư. Rốt cuộc thì ai gửi nhỉ?”. Thế rồi tôi hỏi đồng nghiệp thì được biết những lá thư đó là do cụ Ya-e-nô tự gửi. Niềm vui của cụ ấy là cùng bưu tá uống trà.

Tôi trầm tư suy nghĩ. Đêm ấy, tôi viết cho cụ một bức thư. Sáng ra, bỏ vào hòm thư của bưu điện.

Thế rồi, hôm sau, tôi tới chỗ cụ Ya-e-nô giao thư như bình thường.

Cụ Ya-e-nô đi ra, vẻ mặt lấy làm lạ. Nhìn thấy tên người gửi là Ao-ki Đai-ki-chi, cụ vội vàng mở phong bì, rút lá thư ra.

“Cháu chào cụ Ya-e-nô. Lúc nào cháu cũng được uống trà và ăn món ngon của cụ. Món ăn cụ làm ngon lắm. Từ giờ, cho cháu lại được tiếp tục làm phiền cụ. Cụ nhớ giữ gìn sức khoẻ để sống thật lâu cụ nhé".

Từ mắt cụ Ya-e-nô, những giọt nước mắt lã chã rơi. Tôi ngượng ngùng nhìn cụ.

Từ đó tôi và cụ trở thành những người bầu bạn cùng nhau.

Tham khảo thêm: 

2. Kể câu chuyện trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của một nhân vật số 2

Kể lại câu chuyện Tiếng rao đêm trong chủ điểm Cộng đồng gắn bó bằng lời của người thương binh bán bánh giò.

Tôi là người bán bánh giò, vốn đã quen với cuộc sống đêm khuya lẻ loi. Hàng đêm, tiếng rao "Bánh… giò…ò…ò…!” của tôi vang vọng qua từng con phố, từng ngõ hẻm.

Tôi còn nhớ như in đêm đó, khi mọi thứ dường đã chìm trong thanh vắng, tôi bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh: “Cháy! Cháy nhà!” Tôi không chần chừ, dù chỉ với một chân gỗ, tôi đã vội vàng lao tới hiện trường. Ánh lửa bùng cháy dữ dội từ ngôi nhà đầu hẻm khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Không thể đứng nhìn, tôi xô cánh cửa, lao vào trong và may mắn đưa được mấy người trong nhà thoát ra ngoài an toàn trước khi khung cửa đổ sụp.

Trong lúc đó, tôi nhận ra có một đứa bé còn mắc kẹt bên trong. Mọi thứ xung quanh tôi chìm trong khói và lửa, nhưng không gì có thể ngăn cản tôi. Tôi lom khom trong ngọn lửa, dùng cơ thể mình che chở và cuối cùng cũng đưa được đứa bé ra ngoài an toàn. Khi thoát ra được, tôi không còn sức để đứng vững nữa và gục ngã.

Mọi người xung quanh tôi bàng hoàng khi phát hiện ra rằng tôi, người bán bánh giò quen thuộc, lại là một thương binh với một chân gỗ. Tấm thẻ thương binh trong túi áo tôi, chiếc xe đạp và những chiếc bánh giò tung tóe. Cơ thể tôi lả đi vì yếu sức nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc bao giờ hết. Bởi hành động của tôi đã được mọi người trân trọng và ngợi ca.

Tham khảo thêm:

Mời các em học sinh truy cập group Bạn Đã Học Bài Chưa? trên Facebook để đặt câu hỏi và chia sẻ những kiến thức học tập chất lượng nhé. Group là cơ hội để các bạn học sinh trên mọi miền đất nước cùng giao lưu, trao đổi học tập, kết bạn, hướng dẫn nhau kinh nghiệm học,...

Mời bạn đọc tham khảo thêm các bài viết hữu ích khác trong chuyên mục Lớp 5 góc Học tập trên trang HoaTieu.vn nhé.

Đánh giá bài viết
1 31
0 Bình luận
Sắp xếp theo
⚛
Xóa Đăng nhập để Gửi
    Chỉ thành viên Hoatieu Pro tải được nội dung này! Hoatieu Pro - Tải nhanh, website không quảng cáo! Tìm hiểu thêm