Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong bài Ánh trăng của Nguyễn Duy

Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong Ánh trăng, em hãy diễn tả dòng cảm nghĩ trong bài thơ thành một bài tâm sự ngắn. Đây là nội dung câu hỏi số 2 phần Luyện tập bài Ánh trăng trang 157 sách giáo khoa Ngữ văn 9 tập 1. Trong bài viết này Hoatieu xin chia sẻ đến bạn đọc các bài văn mẫu hóa thân thành nhân vật trữ tình trong Ánh trăng kể lại câu chuyện, đóng vai nhân vật trữ tình kể lại ánh trăng hay và ý nghĩa, mời các bạn cùng tham khảo.

1. Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong Ánh trăng, em hãy diễn tả dòng cảm nghĩ trong bài thơ thành một bài tâm sự ngắn

 Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong Ánh trăng, em hãy diễn tả dòng cảm nghĩ trong bài thơ thành một bài tâm sự ngắn

Hai mươi hai giờ đêm, bỗng cả một vùng của thành phố mất điện. Tôi vội vàng bật tung cửa sổ. Đột ngột vầng trăng tròn vành vạnh xuất hiện. Ánh trăng ùa vào căn phòng soi sáng không gian. Thảng thốt nhận ra cố nhân, tôi áp sát song cửa, ngửa mặt lên nhìn trăng, trăng cũng soi ngắm tôi. Xúc động trào dâng, tôi thấy rưng rưng trong lòng, rưng rưng khóe mắt…

Cuộc chiến tranh dai dẳng, khốc liệt đã lùi xa, thấm thoắt đã ba năm rồi. Tôi về thành phố, sống trong điều kiện đất nước đã thống nhất, độc lập, hòa bình, đời sống đã khác xưa. Nhà cao cửa rộng, tiện nghị hiện dại, khác xa vói những năm tháng gian lao sống cùng đồng, cùng sông, cùng bể, cùng trăng. Có lẽ giờ đây tôi đã quen với ánh điện, cửa gương trong đời sống hiện đại đủ đầy, giàu sang mà lãng quên, vô tình với trăng. Trăng vẫn đi qua ngõ, vậy mà tôi như không thấy, vô tình, bạc bẽo, dửng dưng như người khách lạ qua đường. Đêm nay thình lình đèn điện tắt, nổi bật trong không gian bao la kiêu hãnh chỉ có mình trăng. Trăng vẫn nhẫn nại tỏa sáng cho bầu trời, mặt đất, nhân gian mà không giận hờn, trách móc.

Đối diện với trăng trong tình huống bất ngờ, trăng đã gợi cho tôi biết bao kỉ niệm ấu thơ sống với đồng, sông, rừng, bể, hòa nhập gắn bó vói thiên nhiên. Trăng gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ, nơi chôn rau cắt rổn của mình, yêu trăng yêu cả chú Cuội, chị Hằng; về một thời chiến tranh ác liệt ở rừng ở rú được nhân dân che chở, yêu thương, Ngày ấy không có điện, trăng là bạn cố tri thường cùng tôi đàm tâm độc thoại, là bạn chiến đấu “Đầu súng trăng treo”, là gương mặt mĩ nữ gợi bao khao khát yêu thương, gợi bao cánh thơ bay bổng tâm hồn… Ngày ấy, duy nhất chỉ sống với trăng. Tình yêu thiên nhiên hồn nhiên như cỏ cây hoa lá không hề vụ lợi, ngỡ chẳng bao giò tôi quên… Ấy thế mà, khi cuộc sống đủ đầy, lòng tôi cũng đổi thay… vô tình nhìn trăng như người dưng qua ngõ.

Đối diện với trăng đêm nay, trăng vẫn tròn vành vạnh như đồng, như sông, như bể, như rừng thủy chung, nghĩa tình, bất biến. Lòng tôi rưng rưng hổ thẹn. Giá như trăng cứ lên tiếng trách cứ, mắng mỏ tôi: kẻ vô tâm, vô tình, vô ơn bạc nghĩa… cho tôi thấy nhẹ lòng. Nhưng trăng cứ tròn vành vạnh – nhìn tôi – ánh trăng im phăng phắc. Tôi hiểu trong sự im lặng ấy như nghiêm khắc, lại như chất chứa một tấm lòng. Tấm lòng vị tha, độ lượng “kể chi người vô tình”. Chính sự độ lượng của trăng đã khiến tôi giật mình, trăn trở, suy ngẫm về quá khứ. Những năm tháng gian lao, trăng và nhân dân thật bình dị, dịu hiển bao nhiêu! Kể cả những người đã khuất, đã kể vai sát cánh, gắn bó với nhau, cùng nhau đánh đuổi giặc thù, đem lại cuộc sống an bình hôm nay, sao tôi nỡ vô tình?

2. Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong bài Ánh trăng ngắn gọn

Cuộc đời cứ trôi theo dòng chảy không ngừng của nó. Trong cuộc đời mỗi con người, chắc hẳn ai cũng có một người bạn tri âm tri kỉ của mình. Đối với tôi cũng vậy, chỉ khác là người bạn tri âm của tôi chính là ánh trăng đã song hành cùng tôi từ những ngày thơ ấu cho đến những đêm hành quân ra chiến trận. Trăng không kiều diễm tráng lệ mà mộc mạc như cây như cỏ. Tôi cứ ngỡ cả đời mình sẽ không bao giờ quên được người bạn tri âm này cho đến khi mình đã bị cuốn trôi bởi những xô bồ của cuộc sống thành phố hối hả.

Thời gian cứ thế trôi qua cuốn theo mọi thứ như một cơn lốc, và con người không thể kháng cự lại sự thay" đổi đó. Khi đất nước hoà bình, tôi được chuyển về thành phố sống trong căn nhà buyn-đinh với đầy đủ đồ dùng hiện đại. Tôi cũng làm quen dần với những thứ xa hoa nơi ánh điện, cửa gương. Và rồi trong chính sự xa hoa đó, tôi đã quên đi người bạn tri kỉ của mình. Người tri kỉ ấy đi qua ngõ nhà mình nhưng mình lại xem như không quen không biết. Phải chăng vì cuộc sống quá tiện nghi và sung sướng nên tôi đã bỏ lại người bạn đã gắn bó bao năm tháng của mình? Ánh trăng giờ đây đối với tôi chẳng khác nào người dưng qua đường. Bỗng dưng đèn điện tắt, cả căn phòng tối om. Giờ đây tòi mới biết được cảm giác nóng nực và ngột ngạt, dường như không thế thơ nổi, tôi chạy ùa đến bật tung cửa sổ. Thật ngờ ngàng! Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là ánh trăng tròn vành vạnh.

Dường như trăng đã chờ đợi tôi rất lâu, trăng vẫn vẹn nguyên, chẳng có gì thay đổi dẫu cuộc sống có thê nào. Đối mặt với người bạn cũ, lòng tôi nghẹn ngào, những giọt nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt như muốn trào ra. Những kí ức tuổi thơ và bao đêm ở rừng chợt dội về: trăng vằng vặc trên cánh đồng, bao la trên biển cả, len lỏi giữa những khe lá, kề vai sát cánh bên tôi những lúc buồn te, cô đơn. Ánh trăng im phăng phắc nhìn đáp lại tôi cứ như nhắc nhở về quá khứ xa xăm. Trăng vẫn tròn đầy, vẫn tỏa ánh sáng lung linh như chẳng hề trách giận. Lòng bi tha, tình cảm thủy chung ấy của trăng khiến tôi tự trách bản thân quá tồi tệ, vô tình.

Cuộc sống này sẽ chẳng có gì vui nếu không có tình bạn. Hãy trân trọng những người bạn tốt mà bạn có, bạn nhé!

3. Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong Ánh trăng

Tuổi thơ của tôi gắn bó với làng quê, với những cánh đồng thơm hương lúa chín, với dòng sông êm đềm nơi tôi tắm mát những ngày thơ dại. Mỗi đêm, trên chiếc chõng tre, bà thường kể tôi nghe bao câu chuyện cổ tích ngọt ngào dưới ánh trăng hiền hòa. Ánh trăng như người bạn thuở thiên thiếu, đã lớn lên cùng tôi nơi làng quê thanh tịnh.

Năm tháng ấy cứ êm đềm trôi qua. Rồi đất nước bỗng lâm cảnh chiến tranh loạn lạc, tôi lên đường chiến đấu theo tiếng gọi của quê hương. Nơi rừng xa thanh vắng, nơi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Tôi nhớ làng quê, nhớ gia đình. Ngước lên ánh trăng trên cao, trăng tỏa sáng dịu hiền như muốn chia sẻ những nỗi buồn cùng tôi. Giữa cuộc sống trần trụi với thiên nhiên, cỏ cây, trăng như người bạn tri âm tri kỉ, đã cùng tôi đi qua những ngay chiến đấu gian khổ. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được vầng trăng tình nghĩa, đã luôn đồng hành cùng tôi trong cuộc đời.

Vậy mà, chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại. Tôi trở về thành phố, những ngôi nhà ống san sát, những ánh đèn cao áp, cuộc sống đầy đủ tiện nghi vật chất đã lôi cuốn tôi. Những kí ức năm xưa về làng quê với ánh trăng thanh bình, tôi đã dần lãng quên.

Rồi một đêm tối nọ, bỗng ánh đèn khắp thành phố vụt tắt, không khí trở nên ngột ngạt hơn. Tôi đưa tay mở tung cánh cửa sổ. Lạ thay, ánh sáng chiếu vào tôi lúc nào dịu mát làm sao, đó không phải là ánh đèn điện nóng bức ngày hè. Đó là ánh trăng – vầng trăng tròn vành vạnh tỏa sáng trên bầu trời đêm. Tôi với trăng, mặt đối mặt, nhìn nhau, thật lâu. Bỗng, trong lòng tôi có cái gì đó rưng rưng, Bao nhiêu ký ức chợt ùa về. Hình ảnh của những cánh đồng bao la, những dòng sông, những hồ bể, những cánh rừng cứ hiện lên trong đầu tôi.

Bao năm trôi qua, mái tóc tôi đã điểm hoa râm nhưng trăng vẫn không thay đổi, vẫn tròn vành vạnh như lúc xưa. Trăng vẫn đứng im trên bầu trời trong xanh, tỏa sáng khắp nhân gian. Trăng vẫn như chờ tôi bên ngoài cửa sổ biết bao năm nay. Tôi đã quá thờ ơ với trăng, đã vô tình quên đi những kỷ niệm đẹp đẽ giữa trăng và tôi. Trăng cứ nhìn tôi, im lặng. Tôi bỗng giật mình. Sự im lặng của trăng cứ như một lời trách móc tôi, oán hận tôi vì sao đã quên đi người bạn tri kỷ.

Phải chăng tôi đã quá vô tình, sống nơi thị thành xa hoa giàu có mà đã lãng quên đi tuổi thơ nghèo khó, quên đi người bạn đã gắn bó thủy chung bên mình, quên đi bao tháng ngày tuổi trẻ. Lòng tôi nghẹn đắng, giọt nước mắt như trực trào ra. Và tôi đã hứa, lời hứa thật lòng, khắc sâu trong đầu tôi, là không bao giờ được quên đi ánh trăng – người bạn ân nghĩa, thủy chung đã gắn bó cùng tôi suốt thời thơ ấu và cả chặng đường chiến đấu gian lao vất vả trong quá khứ.

4. Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong ánh trăng viết bài tâm sự ngắn

Hôm nay, mọi thứ vẫn trôi qua như thường lệ. Tôi trở về nhà muộn sau một ngày dài bận rộn với công việc. Thế nhưng một việc không ngờ đến đã xảy ra khiến tôi cứ trằn trọc, ray rứt suốt đêm. Sự việc này khiến tôi nhận ra bấy lâu nay tôi đã hờ hững với cuộc đời nhiều như thế nào, đã bỏ quên những thứ rất quan trọng và đáng quý của cuộc đời. Tôi đã vô tình quên đi vầng trăng tri kỷ của mình.

Tôi vốn là một cậu bé chân chất sống nơi làng quê yên bình và giản dị. Tuổi thơ tôi gắn với những thứ gần gũi và mộc mạc nhất của quê hương xứ xở. Đó là những cánh đồng bao la thẳng cánh cò bay, là những dòng sông thơ mộng đầy ắp phù sa với những hồ bể trong đầy tôm cá. Và khi lớn lên ánh trăng trữ tình lại trở thành tri kỉ của tôi trong những cánh rừng sặc mùi bơm đạn.

Với một con người giàu tình cảm như tôi, tôi yêu trăng tha thiết. Với tôi ánh trăng thật đẹp, thật nên thơ. Trăng không hề diễm lệ, kiêu căng, ra vẻ. Trăng rất mộc mạc, bình dị và cởi mở với mọi người. Trăng trần trụi với thiên nhiên, tươi tắn, hồn nhiên, trẻ trung như cây cỏ.

Nhớ nhất vào giai đoạn khó khăn, gian khổ khi tổ quốc bỗng lâm vào chiến tranh loạn lạc. Tôi phải lên đường chiến đấu nghe theo tiếng gọi của dân tộc, của sức trẻ. Đó là những tháng ngày cực nhọc, hiểm nguy, cô đơn và lạc lõng. Ở nơi rừng núi hoang vắng, tôi nhớ lắm những người bạn của tuổi thơ, nhớ gia đình, nhớ những sự vật quen thuộc của làng quê yên bình.

Như bao thanh niên xung phong khác, tôi cũng nhớ nhà, nhớ quê hương. Khi màn đêm buông xuống, mỗi lần trên đường hành quân nghỉ lại, tôi lại ngồi một mình ngắm trăng cho nguôi nỗi nhớ nhà. Dần dần tình cảm của tôi và ánh trăng trở nên thân thiết và gắn bó sâu sắc với nhau. Trong chốn rừng thiêng nước độc hay nói đúng hơn là trong ranh giới giữa sự sống và cái chết tôi chỉ có thể bầu bạn với vầng trăng tri kỷ.

Tôi nhìn trăng, cả hai nhìn nhau. Ánh trăng như muốn ôm tôi vào lòng lắng nghe những điều tôi tâm sự, cùng tôi chia sẻ vui buồn. Ngày ấy không có điện, trăng là bạn cố tri thường cùng tôi đàm tâm độc thoại. Ánh trăng quả thực là một người bạn tri kỷ luôn dõi theo tôi, soi đường dẫn lối cho tôi, cùng tôi đi qua những tháng năm chiến đấu gian khổ.

Có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ quên được người bạn thủy chung, tình nghĩa này đã luôn ở bên cạnh tôi trong cuộc đời. Dẫu có buồn hay vui, có thuận lợi hay gian khó trăng vẫn luôn đồng hành cùng tôi. Tôi tự hứa với lòng tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ được phép quên đi người bạn tri kỷ này.

Thế nhưng, khi đất nước thoát khỏi giai đoạn chiến tranh, lúc tổ quốc thống nhất. Tôi lại quên đi lời hứa khi xưa của mình, quên đi người bạn đáng quý mà cuốn theo những phồn hoa nơi phố thị.

Cuộc chiến tranh dai dẳng, khốc liệt đã lùi xa, thấm thoắt đã ba năm rồi. Tôi về thành phố, sống trong điều kiện đất nước đã thống nhất, độc lập, hòa bình, đời sống đã khác xưa. Nhà cao cửa rộng, tiện nghi hiện dại, khác xa vói những năm tháng gian lao sống cùng đồng, cùng sông, cùng bể, cùng trăng. Có lẽ giờ đây tôi đã quen với ánh điện, cửa gương trong đời sống hiện đại đủ đầy, giàu sang mà lãng quên, vô tình với trăng.

Những ánh đèn cao áp của thành phố, của cuộc sống tiện nghi đã khiến tôi lãng quên đi mất ảnh trăng nghĩa tình. Tôi sớm đã quen với cuộc sống nơi đây. Tôi không còn để tâm đến người bạn này nữa, thậm chí lướt qua nhau cứ như người dưng qua đường.

5. Hóa thân thành nhân vật trữ tình trong Ánh trăng kể lại câu chuyện

Buổi tối nay, căn phòng tôi đang được thắp sáng với đèn buyn-đinh, chợt căn phòng tối om vì mất điện. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Thật ngột ngạt và khó chịu, tôi vội bật tung cánh cửa sổ. Bỗng một thứ ánh sáng tươi mát, dễ chịu và vô cùng thân thuộc chiếu thẳng vào mặt tôi hoàn toàn khác với ánh đèn điện nóng bức ngày hè. Đó chính là ánh trăng năm xưa. Ôi thôi! Tôi và trăng đối mặt với nhau. Lúc này cả không gian và thời gian như ngưng đọng lại. Khoảnh khắc này thật chạnh lòng và xót xa.

Chúng tôi nhìn nhau thật lâu. Cái khoảnh khắc này khiến tôi rưng rưng, xúc động. Tôi chợt nhớ về ngày xưa, nhớ về tuổi thơ, nhớ làng quê, những cánh đồng thơm hương lúa chín, dòng sông êm đềm nơi tôi tắm mát những ngày thơ dại, nhớ những năm tháng chiến đấu, nhớ về người bạn tri kỷ. Bao nhiêu ký ức cứ ùa về khiến tôi cảm thấy áy náy và tự trách. Tại sao tôi lại lãng quên người bạn quan trọng của mình?

Liệu rằng tôi chính là một kẻ vô tình, chính cuộc sống đầy đủ, xa hoa nơi thành phố đã khiến tôi quên bẵng đi tuổi thơ cơ cực, nghèo khó cùng người bạn đã gắn bó lúc tôi khó khăn, cô đơn và lạc lõng nhất. Thời gian quả thật trôi nhanh vô cùng, tôi giờ đã già nhưng trăng thì vẫn thế, vẫn tròn vành vạnh như lúc xưa, vẫn dịu dàng, mộc mạc, toả sáng khắp muôn nơi.

Trong khi tôi vẫn luôn thờ ơ với trăng thì ngược lại dường như trăng chẳng lúc nào bỏ rơi tôi. Trăng vẫn ở đấy quan sát tôi, dõi theo từng bước chân, nhịp thở của tôi. Dường như trăng đã luôn đợi tôi ngoài khung cửa sổ biết bao năm nay. Trăng nhìn tôi, im lặng và dịu dàng. Lúc này trong đầu tôi cứ không ngừng trách móc bản thân sao mình lại vô tâm, hờ hững như thế này cơ chứ.

Đối mặt với người bạn cũ, lòng tôi như thắt lại những giọt nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt như muốn trào ra ngoài. Ánh trăng im phăng phắc như muốn đáp lại những suy nghĩ trong tôi. Trăng vẫn tròn đầy ấm áp tỏa ánh sáng lung linh như chẳng hề trách móc hay oán hận tôi. Lòng bao dung và tình cảm thủy chung ấy của trăng khiến tôi tự trách bản thân đã quá tồi tệ, vô tình.

Sau đó, tôi chợt nhận ra bản thân phải thay đổi rất nhiều, tôi tự hứa rằng mình sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cho những người mình yêu phải nhọc lòng, phải biết trân trọng những tình cảm chân thành và không cho phép bản thân lãng quên những điều đó.

Tôi tự hứa với lòng rằng từ đây về sau tôi sẽ không vô tâm với người bạn tri kỷ này nữa. Ánh trăng như nhắc nhở tôi về đạo lí uống nước nhớ nguồn. Con người phải biết nhìn về quá khứ, biết ghi nhớ, trân trọng và biết ơn những điều đã đến với ta để không phải hối hận về sau.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Học tập - Lớp 9 của HoaTieu.vn.

Đánh giá bài viết
19 27.480
0 Bình luận
Sắp xếp theo