Quản ngục trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân có thực sự là một người quyền uy, tự do?

Quản ngục trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân có thực sự là một người quyền uy, tự do? Đây là một trong 3 đề tài thảo luận của bài Nói và nghe Thảo luận về một vấn đề văn học có ý kiến khác nhau trang 66 sách giáo khoa Ngữ văn lớp 10 tập 2 bộ kết nối tri thức. Sau đây là một số bài văn mẫu thảo luận về nhân vật Quản ngục trong Chữ người tử tù có thực sự là một người quyền uy, tự do. Mời các bạn cùng tham khảo.

Gợi ý cách thảo luận về một vấn đề văn học có ý kiến khác nhau

1. Chuẩn bị nói

a. Lựa chọn đề tài

Hai quan điểm khác nhau về nhân vật quản ngục trong “Chữ người tử tù”.

b. Tìm ý và sắp xếp ý

- Xác định cách hiểu, cách lí giải.

- Nêu được các ý xác đáng, thuyết phục, có lí lẽ sắc bén và bằng chứng tiêu biểu.

- Sử dụng các câu hỏi để tìm ý (các câu hỏi trong sách giáo khoa).

- Sắp xếp các ý thành một hệ thống chặt chẽ.

c. Xác định từ ngữ then chốt

Có thể sử dụng những cụm từ phù hợp với kiểu bài nói: Mặc dù… nhưng…; về vấn đề này, theo ý tôi; từ góc nhìn khác, ta có thể thấy; có thể khẳng định…

2. Thảo luận

Một số lưu ý trong quá trình thảo luận:

- Người tham gia thảo luận phát biểu ngắn gọn, tập trung vào trọng tâm vấn đề và thể hiện rõ ràng ý kiến riêng của cá nhân.

- Người phát biểu tiếp theo bám sát nội dung trình bày của người nói trước. Người sau phân tích ý kiến người trước trên các khía cạnh:

+ Đã đi vào trọng tâm của vấn đề chưa?

+ Ý kiến có điểm nào chưa thỏa đáng?

+ Cần bổ sung hay đưa ra cách hiểu khác về vấn đề?

-> Từ đó người thảo luận đưa ra ý kiến riêng của mình.

Quản ngục trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân có thực sự là một người quyền uy, tự do - ngắn gọn

Trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, quản ngục tuy bề ngoài là người nắm quyền hành trong chốn lao tù, nhưng xét về bản chất, ông không thực sự là một con người quyền uy, tự do. Là người cai quản tù nhân, quản ngục có thể ra lệnh, trừng phạt hay thậm chí quyết định số phận của những kẻ bị giam cầm. Tuy nhiên, quyền lực của ông chỉ giới hạn trong khuôn khổ của một nhà tù nhỏ bé, nơi ông cũng chỉ là một công cụ trong guồng máy phong kiến đầy bất công. Quan trọng hơn, dù có quyền hành nhưng quản ngục lại không tìm thấy sự tự do trong tâm hồn, bởi ông bị giằng xé giữa trách nhiệm của một người cai tù và lòng ngưỡng mộ trước cái đẹp, cái tài của Huấn Cao.

Ông yêu thích cái đẹp, khao khát nét chữ của Huấn Cao – một tử tù mang khí phách hiên ngang, người mà ông thực lòng kính trọng. Trong suốt câu chuyện, quản ngục luôn phải sống trong sự giằng co giữa vị trí xã hội và những rung động của tâm hồn. Sự ngưỡng mộ dành cho Huấn Cao càng lớn, ông càng nhận ra sự nhỏ bé và bất lực của chính mình trong môi trường tù ngục tăm tối. Chỉ đến khi được Huấn Cao tặng chữ, quản ngục mới thực sự tìm thấy sự giải thoát, khi lý tưởng thẩm mỹ chiến thắng sự ràng buộc của quyền lực.

Như vậy, quản ngục dù có chức vị nhưng lại không có tự do, bởi tâm hồn ông vẫn bị giam cầm giữa bổn phận và khát vọng, giữa quyền lực và cái đẹp.

Thảo luận về nhân vật quản ngục trong Chữ người tử tù có thực sự là một người quyền uy, tự do

Thảo luận về nhân vật quản ngục trong Chữ người tử tù có thực sự là một người quyền uy, tự do

Trong kho tàng truyện ngắn của văn học Việt Nam, rất nhiều tác phẩm nổi danh không chỉ nhờ cốt truyện, nội dung hấp dẫn người đọc mà tuyến nhân vật trong truyện cũng có khả năng thu hút người đọc đi sâu vào tìm hiểu chuyện. Mỗi truyện ngắn đều có một hệ thống nhân vật với vai trò khác nhau nhưng nếu chỉ nhìn cách tác giả miêu tả họ thì người đọc chưa thể đánh giá được chính xác tính cách sâu bên trong con người họ. Điển hình là nhân vật người quản ngục trong truyện ngắn Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân. Liệu nhân vật quản ngục trong Chữ người tử tù có thật sự là một người uy quyền, tự do như chúng ta nhìn thấy qua lời văn của Nguyễn Tuân hay không?

Tác giả Nguyễn Tuân viết truyện Chữ người tử tù năm 1939 và tác phẩm xứng đáng là một tờ hoa, trang hoa đích thực của ông. Nói lên sự thành công của tác phẩm chính là do Nguyễn Tuân xây dựng nhân vật hết sức độc đáo cùng với tình huống truyện hấp dẫn, có một không hai. Nói về nhân vật thì ngoài nhân vật Huấn Cao – tử tù thì còn có nhân vật quản ngục – thanh âm trong trẻo nhưng lạc vào một bản nhạc mà âm điệu xô bồ.

Đầu tiên độc giả nhận thấy được ngục quan có một ngoại hình ưa nhìn dễ nhìn. Đó là đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu, thế rồi với vẻ mặt tư lự, nhăn nheo, có một đời sống nội tâm sâu sắc và lại còn cả nghĩ. Viên quản ngục sau khi nhận được phiến trát của Sơn Hưng Tuyên đốc bộ đường về việc nhận 6 tử tù mà trong đó có Huấn Cao – người nổi tiếng với tài viết chữ đẹp. Thế rồi độc giả cũng càng không quên được hình ảnh ngục quan như cứ đăm chiêu và nghĩ ngợi. Thông qua việc miêu tả chi tiết những biến đổi tinh vi của nhân vật thì Nguyễn Tuân cũng đã giúp cho chúng ta nhận thấy được ngục quan thực sự là một người từng trải, ông lại có một tính cách vô cùng nhẹ nhàng chứ không tàn ác giống như những tên cầm quyền khác trong chốn đề lao.

Thực sự nhân vật quản ngục không phải là một hung thần với đôi bàn tay vấy máu mà ông được biết đến là một nhà nho, đọc nhiều sách thánh hiền và lại có những đức tính tốt. Việc làm quản ngục có thể thét ra lửa và thêm nữa là bộ hạ tay chân là bọn côn đồ, tàn nhẫn,… toàn những điều xấu, thế nhưng quản ngục lại khác lạ. Với quản ngục nét tính cách không thay đổi, vẫn luôn luôn dịu dàng. Thông qua đây ta nhận thấy được tấm lòng thì nhân hậu bao dung của quản ngục cũng đã biết giá người, biết trọng người ngay nữa. Điều đó được thể hiện đó chính là lúc nhận tù, ngục quan lúc này đây cũng thật đáng trọng biết bao nhiêu. Nhất là khi đứng trước thái độ như nhâng nháo, hách dịch, tàn nhẫn của bọn lính ngục, ông ta chỉ nhẹ nhàng mà nghiêm trang nói một câu đó là: “Việc quan, ta có phép nước. Các chú chớ nhiều lời”.

Có thể nói được văn chương lãng mạn thời tiền chiến thường sử dụng thủ pháp tương phản đối lập. Dùng thủ pháp này có thể làm nổi bật nghịch lí của hoàn cảnh, nổi bật được những bi kịch của số phận. Nhà văn Nguyễn Tuân cũng vậy, thông qua cảnh nhận tù, thì ta nhận thấy được nó cũng đã tương phản giữa ngục quan và lũ lính ngục, đối lập chính cái thuần khiết đối với đống cặn bã, giữa người có tâm điền tốt đẹp với lũ quay quắt và tàn độc. Thông qua đó làm nổi bật nhân cách tốt đẹp của quản ngục mà như Huấn Cao nhận xét có một thanh âm trong trẻo chen vào chính giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ.

Người đọc có thể nhận thấy được hình ảnh quản ngục được xem chính là một trong những thành công của Nguyễn Tuân ở trong nghệ thuật miêu tả và xây dựng nhân vật ở phương diện đó là sự tài hoa độc đáo của nghệ sĩ bậc thầy. Ngục quan luôn yêu cái đẹp với tấm lòng biệt nhỡn liên tài, thêm vào đó là tâm hồn tính cách của ngục quan – nhân vật góp phần làm lên sức hấp dẫn của truyện Chữ người tử tù.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trong nhóm Lớp 10 thuộc chuyên mục Học tập của HoaTieu.vn.

Đánh giá bài viết
14 15.559
Quản ngục trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân có thực sự là một người quyền uy, tự do?
Xác thực tài khoản!

Theo Nghị định 147/2024/ND-CP, bạn cần xác thực tài khoản trước khi sử dụng tính năng này. Chúng tôi sẽ gửi mã xác thực qua SMS hoặc Zalo tới số điện thoại mà bạn nhập dưới đây:

Số điện thoại chưa đúng định dạng!
Số điện thoại này đã được xác thực!
Bạn có thể dùng Sđt này đăng nhập tại đây!
Lỗi gửi SMS, liên hệ Admin
0 Bình luận
Sắp xếp theo
⚛
Xóa Đăng nhập để Gửi
    Đóng
    Chỉ thành viên Hoatieu Pro tải được nội dung này! Hoatieu Pro - Tải nhanh, website không quảng cáo! Tìm hiểu thêm
    Chia sẻ
    Chia sẻ FacebookChia sẻ Twitter
    Đóng