Top 17 Thư gửi thầy cô giáo nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

Vào ngày nhà giáo Việt Nam những lá thư tay chính là tình cảm yêu thương, kính trọng của các em học sinh dành tặng các thầy cô giáo của mình. Sau đây là những bức thư gửi thầy cô ngày 20/11 hay và ý nghĩa nhất.

Thư gửi thầy cô ngày 20 tháng 11 là món quà tinh thần ý nghĩa nhất mà mỗi học sinh dù đang còn đi học hay đã rời xa mái trường dành tặng cho thầy cô giáo, những người đã dạy dỗ bao lớp học trò thành người, thành tài để xây dựng đất nước giàu đẹp. Dưới đây là 17 mẫu thư gửi thầy cô nhân ngày nhà giáo Việt Nam của các em học sinh trên khắp cả nước, mời các bạn tham khảo để lấy ý tưởng viết thư cho thầy cô giáo của mình sao cho hay và chứa chan tình cảm nhất.

17 lá thư gửi thầy cô nhân ngày 20/11 là mẫu viết thư gửi thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 hay nhất, thư gửi thầy cô nhân ngày 20-11 ngắn, viết một bức thư cho cô giáo cũ... với đề tài nội dung rất đa dạng và ý nghĩa. Mời các bạn cùng tham khảo để có thêm ý tưởng và cảm xúc cho bức thư tri ân thầy cô nhân ngày 20/11 của riêng mình nhé.

1. Thư gửi thầy cô 20/11 số 1

......., ngày … tháng …. năm...

Cô Tâm Anh kính mến!

Không biết cô có còn nhớ em nữa không ạ? Em là Nguyễn Thảo An học sinh lớp ..... khóa .......... do cô chủ nhiệm đây ạ.

Hôm nay, nhân dịp sắp tới ngày 20/11 em biên thư này để hỏi thăm sức khỏe của cô. Em sẽ rất vui nếu biết cô vẫn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Cô ơi, hiện giờ em đang ở Đà Nẵng, khoảng cách khá xa so với cô đúng không ạ? Nhưng lòng em luôn hướng về cô, thương quý cô như ngày nào.

Em luôn nhớ những kỉ niệm hồi cấp 3, những giờ lên lớp của cô, nhớ giọng nói thân thương của cô. Em luôn thầm cảm ơn cô đã luôn nghiêm khắc để em và các bạn có được kết quả tốt trong kỳ thi đại học năm ấy.

Nhân ngày 20/11, em kính chúc cô dồi dào sức khỏe, có thật nhiều năng lượng để đưa nhiều thế hệ học trò cập bến bờ tri thức cô nhé.

Học trò cũ của cô

Nguyễn Thảo An.

Lá thư gửi thầy cô nhân ngày 20/11
Lá thư gửi thầy cô nhân ngày 20/11

2. Mẫu thư chúc mừng thầy cô nhân ngày 20/11 số 2

..., ngày 20 tháng 11 năm...

Thầy Minh Nghĩa kính mến!

Hôm nay nhân dịp vào ngày 20 tháng 11 - ngày Nhà giáo Việt Nam em viết bức thư này gửi tới thầy - một người giáo viên luôn luôn tận tụy yêu nghề và hết lòng vì học sinh.

Thầy ơi! Dạo này thầy có khỏe không ạ? Lâu lắm rồi em chưa được gặp thầy, không biết thầy còn nhớ em không ạ? Cô học trò mà ngày nào cũng bị thầy gõ đầu đây ạ. Hihi. Nhắc đến, bao nhiêu kỉ niệm về thời học trò lại ùa về. Chắc giờ này mái tóc thầy đã điểm bạc rồi thầy nhỉ?

Công việc của thầy dạo này có bận rộn không ạ? Dù có bận rộn thì thầy cũng vẫn phải lo lắng cho sức khỏe hàng đầu thầy nhé. Nhân ngày 20/11 em kính chúc gia đình thầy luôn hạnh phúc và vui vẻ. Chúc thầy luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ và đưa thật nhiều thế hệ học trò cập bến bờ tri thức.

Thư cũng đã dài, em xin ngưng bút tại đây ạ. Hẹn một ngày thầy trò mình có thể sớm gặp nhau thầy nhé.

Học trò của thầy

Nguyễn Minh Hải.

3. Lá thư gửi thầy cô nhân ngày 20/11 số 3

Cô ơi!Con đang ngồi trong giảng đường viết thư cho cô. Được trở thành sinh viên trường Đại học Ngoại Thương là một giấc mơ đã trở thành hiện thực. Trường học rất đẹp, các bạn rất thân thiện và giáo viên luôn chỉ bảo con tận tình. Nhưng đối với con, không một người giáo viên nào có thể chiếm vị trí quan trọng trong trái tim con hơn cô đâu cô ạ.

Chỉ còn ít ngày nữa là đến 20/11, con lại nhớ đến ngày này năm ngoái và thấy thật xấu hổ. Hồi đó con rất lười học, trong lớp lúc nào cũng lầm lì, đến trường thì chẳng bao giờ chấp hành nội quy…khi ấy con thật đáng trách phải không cô? Các thầy cô giáo thường xuyên nói về con với một vẻ không hài lòng. Chỉ có cô luôn giữ thái độ ân cần với con, và con nhìn thấy trong ánh mắt cô sự lo lắng của người mẹ với đứa con gái hư của mình.

Con hiểu vì sao cô lại lo cho con. Con biết năm ngoái là năm cuối cấp và con có hai kỳ thi lớn trước mặt – kì thi tốt nghiệp THPT và kì thi đại học. Con cũng hiểu hậu quả của việc thi trượt là như thế nào. Con hiểu hết cô ạ, nhưng con vẫn sống bất cần như vậy, cô cũng thấy lạ phải không cô?

Bạn bè con, cả các thầy cô giáo cũng rất ngạc nhiên vì không hiểu sao một học sinh đứng nhất lớp năm lớp 11 như con lại có thể bê tha như vậy vào năm lớp 12 – năm học quan trọng nhất của đời học sinh. Nhưng sau một vài phút ngạc nhiên và những lời xì xào bán tán với vẻ khó chịu thì mọi người lại chuyển sang chủ đề khác chứ không ai thèm quan tâm tại sao con lại đổ đốn như vậy. Không ai cả, trừ cô.

Con cảm ơn cô đã tìm hiểu mọi chuyện và giơ một cánh tay kéo con dậy đúng lúc. Con nhớ đó là hôm 20/11, sau khi buổi lễ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam kết thúc, cô đã ngồi nói chuyện với con. Câu đầu tiên cô bảo con không phải là một lời “chất vấn” tại sao dạo này lười học mà là một lời hỏi thăm ân cần: “Ngọc à, dạo này con gầy quá. Có chuyện gì thế con?” Bỗng dưng con thấy mắt mình cay cay, và con đã khóc. Con khóc một cách vô thức. Con khóc mà không hiểu vì sao.

Con khóc những giọt nước mắt tủi thân. Và cô đã ôm con vào lòng. Ngày hôm ấy con đã kể cho cô nghe mọi chuyện. Năm con học lớp 12, bố mẹ con li dị, chị gái con đi du học ở nước Mỹ xa xôi. Mẹ con lại bận rộn cả ngày nên trong căn nhà rộng tuênh huênh chỉ có một mình con. Con đã rất buồn, và càng buồn hơn khi cảm thấy không có ai quan tâm tới mình. Con sinh ra bất cần đời từ đó. Con không thèm học, không thèm chấp hành nội quy. Con phớt lờ mọi sự nhắc nhở. Con đã đổ đốn như thế đấy.

Kể hết cho cô nghe, con tưởng rằng cô sẽ mắng con. Nhưng không, con nhớ cô đã khóc và ôm con vào lòng. Cô là người duy nhất thông cảm và hiểu con. Cô chỉ nói một câu duy nhất: “Khổ thân con tôi.” Khi con ra về, con vẫn thấy cô khóc, và lần đầu tiên trong năm lớp 12, con bíêt mình đã sai. Cô không trách cứ gì, cũng không bảo con phải thế này thế kia, nhưng cô vẫn khiến con bừng tỉnh và nhận ra mình phải làm gì.

Những giọt nước mắt cảm thông của cô đã sưởi ấm trái tim lạnh giá của con. Con biết rằng vẫn có người quan tâm và yêu thương mình. Và con tự hứa với bản thân từ giờ sẽ không để cô phải buồn, phải khóc vì mình. Con quyết tâm sẽ làm cho cô vui và tự hào về con như ngày trước.

Hôm sau đến lớp, các bạn rất ngạc nhiên khi thấy con mặc đồng phục chỉnh tề và đến trường từ sớm. Trong giờ, con giơ tay phát biểu và đã được điểm mười vì câu trả lời chính xác. Các bạn vỗ tay hoan hô, cô Thanh dạy Sinh nhìn con với vẻ hài lòng. Những ngày sau cũng vậy, con chăm chỉ học hành và luôn là người giải những bài toán hóc búa nhanh nhất lớp. Các thầy cô lại khen con thay vì than phiền, các bạn lại trò chuyện cùng con thay vì bàn tán xì xào về con.

Con nhớ cô đã cười và nói: “Ngọc ơi, con không biết cô mừng thế nào đâu. Con đã trở lại là con thật rồi”. Con đã cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng cô và con đã thành công. Kết quả kỳ thi tốt nghiệp của con cao nhất lớp và con đã đỗ vào trường đại học con hằng mơ ước. Tất cả là nhờ có cô, cô ạ. Cô đã kéo con lên từ đường trượt dài tạo nên từ sự yếu đuổi của con. Nếu cô không ôm con vào lòng và hỏi han con hôm ấy thì hôm nay có lẽ con đang ở một nơi nào đó chứ không phải ở đây – trong giảng đường của trường ĐH Ngoại Thương.

Nhân ngày 20/11, con chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô, chúc cô luôn trẻ trung, khoẻ mạnh và giữ được trái tim nhiệt huyết với nghề. Cô ạ, không chỉ có ngày 20/11 đâu mà ngày nào trong năm con cũng nhớ đến cô. Con đã coi cô là mẹ của mình từ ngày 20./11 năm ngoái khi cô nói với con: “Khổ thân con tôi!” - lời nói đã sưởi ấm trái tim con. Cô ơi, hôm nay con muốn nói với cô một câu mà con đã định nói từ rất lâu rồi: “Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ rât nhiều!

Tôi đã khóc khi đọc bức thư này - bức thư được viết nên bằng cảm xúc yêu thương, kính trọng đến cô giáo mình từ đáy lòng của cô trò nhỏ. Tôi đã hiểu mẹ tôi là người giáo viên tuyệt vời đến nhường nào. Mẹ cũng là cô giáo đặc biệt nhất của tôi – người đầu tiên dạy tôi biết đọc, biết viết; người dạy tôi những bài học đạo đức không có trong sách vở; người luôn ở bên nâng tôi dậy mỗi khi tôi sắp khuỵu chân ngã.

Tôi vội chạy đến ôm mẹ và nói: “Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ rất nhiều!”. Và tôi thấy từ khoé mắt mẹ lăn xuống những giọt lệ tự hào và hạnh phúc.

Thư gửi thầy cô giáo nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

4. Thư gửi thầy cô nhân ngày 20/11 số 4

Cô H. yêu dấu của con,

Hôm nay là ngày 20/11, là một ngày thật đặc biệt bởi nó là một dịp cho những đứa học trò vốn chẳng mấy khi tâm sự như con có thể nói lên tình cảm của mình mà không bị cho là 'sến'.

Còn nhớ những ngày đầu khi cô mới nhận lớp, lớp chúng con đã khiến cô nhiều lần buồn lòng vì không tập trung trong giờ học. Khi ấy, những đứa học ban Tự nhiên như chúng con chưa hiểu được những sâu lắng của môn Văn, càng chưa hiểu sự tâm huyết của cô dành cho môn học và cho những đứa học trò tụi con nhiều đến nhường nào.

Thế rồi từng giờ học trôi qua, càng ngày, tụi con càng cảm thấy gắn bó hơn với Văn, với những giờ giảng của cô. Cô không chỉ dạy cho chúng con cách viết một bài văn hay, cô còn dạy cho con về cuộc sống qua những câu chuyện cô chia sẻ.

Những 'Người lái đò sông Đà' chẳng còn lạ lẫm khô khan qua lời giảng của cô cùng những câu chuyện đầy màu sắc về nhà văn Nguyễn Tuân. Cô khiến tụi con tham gia vào những buổi bàn luận về bài thơ 'Sóng' sau khi được nghe về câu chuyện tình lãng mạn của nhà thơ Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ... Tụi con đều cảm thấy mình thật may mắn vì được học một cô giáo dạy Văn đầy tâm huyết, được biết thêm về một thế giới văn học đầy màu sắc mà trước giờ tụi con chưa từng nghĩ mình sẽ hứng thú, say mê đến thế.

Ngày 20/11 này, cô cho tụi con được nói lời 'xin lỗi' và 'cảm ơn' cô, cô nhé!

Xin lỗi cô, vì trong năm học vừa qua, tụi con từng khiến cô phiền lòng vì điểm số chưa được như mong muốn, những lúc còn chểnh mảng học hành.

Cảm ơn cô, vì những giờ học luôn đầy ắp sự hào hứng, vì những câu chuyện mà cô chia sẻ với tụi con, những lời dạy giản dị mà thấm thía.

Cảm ơn cô, vì đã luôn bỏ qua những lần nghịch ngợm, những lơ đễnh và vụng về của lũ học trò 'nhất quỷ nhì ma' chúng con!

Con và những bạn trong tập thể lớp không thể nói hết sự biết ơn của mình với cô trong vài dòng ngắn ngủi, chúng con biết cố gắng hơn nữa trong học tập để cô luôn có thể tự hào về tập thể lớp 12A8 - những đứa học trò mà cô vẫn đùa 'thánh chơi, thần học' này thôi. Chúng con yêu cô nhiều lắm!

5. Viết thư chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam số 5

Thời gian thấm thoát trôi... Mới ngày nào chúng con còn bỡ ngỡ đứng nép ở cổng trường, giờ đây chúng con đã sắp phải xa trường, xa cô. Dẫu biết gặp mặt rồi sẽ có ngày chia li, nhưng lời chia tay sao mà khó nói quá cô ơi. Những lời dạy bảo của cô như đang ùa về khi con viết lá thư tri ân này.

Cô ơi!

Cô không phải người nông dân một nắng hai sương làm ra hạt thóc, nhưng cô dạy con biết quý bát cơm chan chứa mồ hôi. Cô không phải người công nhân kĩ sư kiến thiết mọi nơi, nhưng cô xây cho đời một tương lai phía trước.

Cha mẹ là người cho con cuộc sống, bạn bè là những chỗ dựa niềm tin, thử thách rồi những thất bại đã cho con trưởng thành hơn thì chính cô là người dạy con vượt qua khó khăn vấp ngã trên đường đời.

Chính cô là người nâng niu, uốn nắn cho con từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ dáng đi. Con lớn dần trong vòng tay yêu thương của cô mà không hay rằng ba năm học đã sắp kết thúc. Con sắp phải xa cô thật rồi sao? Con chỉ muốn mãi là cô trò nhỏ được cắp sách vở đến trường, ngày ngày được nghe cô giảng bài.

Nhưng con phải đi để còn nhường chỗ cho thế hệ các em học sinh mới. Đây cũng là lúc con vận dụng những bài học về cuộc đời của cô ở ngôi trường khác, to lớn hơn trường mình.

Con nhớ lắm cô ơi, cái ngày được nhận thông báo trúng tuyển vào trường THPT Gang Thép và cái ngày đầu tiên đi học. Trường lớp trong mắt con còn rất lạ lẫm.

Với tính nhút nhát, con chẳng dám bắt chuyện với ai, chỉ trả lời khi được hỏi nhưng cô đã đến bên hỏi han con. Qua cử chỉ ấy, con thấy mình được quan tâm. Đó là kỉ niệm con không thể quên.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi...Những chú ve bắt đầu kêu râm ran báo hiệu một mùa hè tới. Giờ chia tay đã đến viết những dòng này con không mong được đọc trước toàn trường vì lời văn của con vẫn chưa hay nhưng con viết để tri ân ghi nhớ công ơn cô thầy những người cha mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng con rèn luyện thành người.

Con xin được gửi lời cảm ơn, tri ân chân thành nhất đến cô giáo chủ nhiệm - Cô Vũ Thị Thanh Mai. Cô luôn là người mẹ tâm lí nhất của chúng con. Ngoài những giờ học tập mệt mỏi trên lớp, cô còn hay tổ chức nhiều hoạt động vui giải trí cho chúng con. Cách giảng dạy của cô không bị khô khan vì có thêm những mẩu chuyện vui. Dù mệt nhưng cô vẫn nhiệt tình trong từng tiết dạy.

Khá nhiều lớp trong khối ghen tị với chúng con vì được cô giáo tâm lí chủ nhiệm và đó là một may mắn của chúng con. Nhờ có cô mà tập thể 12A3 chúng con được đoàn kết, biết quý trọng nhau hơn. Trong suốt thời gian qua, nhiều khi chúng con làm cô phải buồn lòng và thất vọng.

Giờ nghĩ lại, chúng con thấy mình còn hành động quá bồng bột, chưa ý thức được hết mọi việc mình làm. Chúng con biết thế là sai. Chúng con thật lòng xin lỗi cô.

Cảm ơn cô đã tận tâm hết mình vì chúng con và cho chúng con những năm tháng tuyệt vời. Cảm ơn cô đã cho chúng con những kỉ niệm vui buồn, những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh.

Sau này ra trường rồi, không có cô thầy, bố mẹ bên cạnh, chúng con sẽ phải tự đối mặt với không ít chông gai phía trước. Nhưng chúng con sẽ cố gắng phấn đấu hết mình để vượt qua những thử thách ấy bằng những kiến thức thầy cô, cha mẹ đã truyền đạt cho mình.

Giờ đây trước mắt chúng con là hai kì thi quan trọng đang chờ đợi: Tốt nghiệp và Đại học. Chúng con sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt cho hai kì thi ấy để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, cha mẹ. Sắp phải xa trường rồi, con không biết nói gì hơn....Con chúc cô luôn mạnh khỏe và công tác tốt. Mãi nhớ về cô.

6. Thư gửi thầy cô nhân ngày 20-11 ngắn số 6

Hôm nay thật là một ngày đặc biệt, thật là một ngày đẹp, một ngày đầy ý nghĩa đối với chúng con, khi chúng con có cơ hội qui tụ đầy đủ bên nhau, để cùng chúc mừng Thầy, chúc mừng Cô nhân ngày “Nhà giáo Việt Nam 20-11”. Chúng con gọi hôm nay là ngày đặc biệt, là một ngày đầy ý nghĩa là bởi vì trong suốt những năm mừng ngày “Nhà giáo Việt Nam” bên Thầy Cô thì rất ít, rất hiếm vào ngày thứ Ba sinh hoạt hằng tuần của đại gia đình Cộng Đoàn Sống Tin Mừng Tình Yêu.

Ngày “Nhà giáo Việt Nam” từ lâu đã trở thành ngày lễ “Tôn sư trọng đạo”, ngày mà các thế hệ học trò bày tỏ lòng biết ơn, lòng tri ân sâu sắc với những người Thầy, người Cô đã dày công dạy dỗ, dành trọn tâm huyết cả đời cho việc trồng người. Thưa Thầy Cô, cuộc đời lớn lên của mỗi người chúng con, cũng đã đi qua biết bao mái trường thân yêu, học biết bao Thầy Cô đáng kính và chúng con cũng tự hỏi “Ai” đã tác động, “Ai” đã để lại dấu ấn trong cuộc đời chúng con đến ngày hôm nay. Có lẽ, chúng con cũng không cần phải suy nghĩ lâu, mà có thể nói ngay, kể ngay đó là “Ai”.

Cho chúng con chia sẻ một chút cảm nghĩ đặc biệt về ngôi trường và về Thầy Cô, người đã dành trọn cuộc đời để dạy dỗ và đồng hành với chúng con trong suốt 24 năm qua:

Thứ 1 về ngôi trường: chúng con được học ở trong một ngôi trường đã có bề dày lịch sử hơn 24 năm, ngôi trường ấy có cái tên hơi đặc biệt mà chúng con xin gọi với cái tên thân yêu “Ngôi trường của Tình Yêu”.

Thứ 2 về người dạy chúng con: Chỉ duy nhất có một Thầy “Hiệu trưởng” vừa là người sáng lập, vừa là Thầy dạy và vừa là người lãnh đạo trong suốt 24 năm qua.

Chúng con thấy Ngôi trường này, thật không giống với ngôi trường mà chúng con đã từng học, chỉ học mỗi buổi tối thứ Ba hàng tuần, phải đi đúng giờ, không được phép vắng mặt, có rất đông học trò già có, trẻ có, các cặp vợ chồng đang sống đời gia đình có. Ai ai cũng có thể học, không phân biệt giàu nghèo, không có kết thúc năm học, không xếp hạng, không lên lớp hay ở lại lớp, không đóng học phí, không có áp lực, không từ chối một ai…. Từ “không” ở đây để nói lên một ý nghĩa rất rất đặc biệt “không có bất cứ điều kiện gì cả”

Chúng con còn thấy Ngôi trường này, là nơi giúp cho chúng con nghỉ ngơi, thư giãn, tập cho chúng con quên đi sự đời, quên đi những khó khăn trong cuộc sống, hơn là, những ngôi trường bắt chúng con phải chạy đua theo thành tích, áp lực học tập….. và đặc biệt hơn nữa trong ngôi trường ấy chỉ có một người Thầy kính yêu dành trọn cả cuộc đời để dạy chúng con nên người, “Hãy bước đi trong yêu thương” và một người Cô đáng mến dạy cho chúng con “Lòng nhiệt huyết, lòng nhiệt tâm và sự tận tụy”.

Quả thật, chúng con càng “yêu mến” hơn nữa khi nhận ra “Thầy Cô dạy giỏi nhất chính là những người biết dạy chúng con bằng trái tim chứ không phải bằng sách vở”, để rồi chúng con nhớ đến những lời dạy, lời giảng của Thầy Cô đã nhiều lần đánh thức tâm trí chúng con, đã nhiều lần đánh thức những con tim vốn đã chai đá, không còn cảm xúc từ lâu, rồi bắt gặp những giọt nước mắt rơi vì hạnh phúc và tự hứa sẽ thay đổi bản thân… Có lẽ còn rất nhiều điều nữa mà chúng con không thể nói hết về những gì Thầy Cô đã làm cho chúng con.

Mừng ngày “Nhà giáo Việt Nam” chúng con cũng nhớ đến “Ngôi trường Giêsu”, nhớ đến “Thầy Giêsu”, để tạ ơn Chúa đã cho chúng con một “Ngôi trường của Tình Yêu” và một “Người Thầy đáng kính, Người Cô đáng mến” ở trần đời.

Mừng ngày “Nhà giáo Việt Nam” chúng con nguyện xin Chúa là đấng “yêu thương” tuôn đổ muôn ơn lành trên Thầy Cô và gia đình...

Trong tâm tình của những người con, những học trò đã cùng Thầy Cô trải qua bao thăng trầm trong đời Cộng Đoàn, chúng con xin dùng lời thơ để diễn tả tâm tình của chúng con với Thầy Cô trong ngày vui này:

“ Nhớ ngày truyền thống đẹp làm sao

Ơn nghĩa Thầy Cô đáng tự hào

Thầy mãi sáng ngời danh sư phụ

Cô là hiền mẫu ánh trăng sao”

7. Thư gửi thầy cô ngày tri ân số 7

Thầy ơi!

Sáng nay, khi nhớ về những buổi học đầu tiên, em hình dung ông thầy tay thầy cầm cây thước, gương mặt nghiêm nghị và và giọng nói trầm đầy "quyền lực". Bọn em đã nghĩ ngay đến những tháng ngày "khổ đau" sau này. Nhưng nào ngờ, đằng sau vẻ ngoài ấy là tấm lòng chan chứa yêu thương nụ cười hiền từ mỗi khi chúng em hiểu được bài giảng khó nhằn.

Ngay lúc này, khi viết những dòng này, kỷ niệm về những tháng ngày sôi nổi của những năm cấp 3 sắp qua và hình ảnh thầy ân cần chỉ bảo chúng em hiện về như một cuốn phim vậy.

Thầy đã cho chúng em đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác trong suốt năm học mà thầy chủ nhiệm. Bất ngờ đầu tiên là thầy đã mở facebook và bảo rằng lớp mình hãy "kết bạn" với thầy đi. Chúng em đã vô cùng vui mừng vì không ngờ rằng, thầy của mình có thể tâm lý đến vậy. Và khi đã trở thành "bạn bè" trên facebook, bao nhiêu tâm sự thầm kín, chúng em đều giãi bày hết cùng thầy. Dù bận rộn với công việc, thầy nhẫn nại tư vấn cho từng đứa trẻ mới lớn chúng em với những lời khuyên chân thành nhất.

Em mãi không quên được những lúc chụp ảnh tập thể, thầy hào hứng tạo dáng hài hước trong những bức ảnh selfie. Chỉ cần có người đưa máy lên chụp thầy là thầy lập tức "diễn" hết sức nhiệt tình. Em còn nhớ, thầy còn nhắc chúng em nhớ tag thầy khi đăng ảnh, làm đứa nào đứa nấy đều phì cười.

Có người bảo với em rằng chỉ có những dòng thư tay mới mang nhiều ý nghĩa, công nghệ làm con người xa cách, nhưng em lại nghĩ rằng chỉ có cách thể hiện là khác nhau thôi còn tình cảm của học trò dành cho thầy cô luôn như vậy. Giống như tình cảm chúng em dành cho thầy vẫn trong sáng và chân thành đó thôi.

Vậy là năm cuối cấp của chúng em sắp qua đi thật rồi. Nhìn những điều vốn thân quen sắp mất đi, em không khỏi hụt hẫng nhưng đã tự nhắc mình rằng phải trân trọng những phút giây còn lại. Và em biết rằng dù sau này có ra trường và không còn được học cùng thầy nữa thì thầy vẫn luôn âm thầm dõi theo tụi em mỗi ngày, phải không thầy? Chỉ cần một tin nhắn trên facebook, một cú điện thoại, thì thầy vẫn luôn ở đó, sẵn sàng dang rộng vòng tay để ôm lấy, vỗ về những "đứa con" như tụi em phải không thầy?

Còn chúng em, chúng em sẽ mãi nhớ câu chuyện thầy đã lọ mọ tạo cho bằng được facebook để trở thành "bạn" của những đứa học trò chúng em. Chính thầy đã khiến cho hình ảnh người thầy xa cách trên bục giảng trong em bị xóa nhòa. Chúng em luôn tự hào khi được thầy dạy dỗ. Cám ơn thầy!

8. Bài viết tri ân thầy cô hay và ý nghĩa nhất (12 mẫu)

Mời các bạn tham khảo bài viết:

9. Viết thư cho cô giáo cũ nhân ngày 20/11 (8 mẫu)

Mời các bạn tham khảo bài viết:

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Tài liệu của HoaTieu.vn.

Đánh giá bài viết
132 22.740
0 Bình luận
Sắp xếp theo