Tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật: bà mẹ ốm, người con siêu hay (6 mẫu)

Tập làm văn lớp 4: Kể lại câu chuyện có ba nhân vật: Bà mẹ ốm, người con và bà tiên là đề bài kể chuyện môn Tiếng Việt lớp 4 giúp các em học sinh nắm được cấu trúc, cách làm bài văn kể chuyện. Dưới đây là 6 mẫu bài Viết đoạn văn dựa theo cốt truyện Hai mẹ con và bà tiên chọn lọc, mời các bạn cùng tham khảo.

Đề bài: Hãy tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật: bà mẹ ốm, người con bằng tuổi em và một bà tiên.

1. Kể chuyện hai mẹ con và bà tiên số 1

Ở một thị trấn nhỏ có hai mẹ con cậu bé kia sống trong một cái nhà gỗ ọp ẹp. Bà mẹ làm thuê để kiếm tiền nuôi con. Cậu bé học lớp bốn chăm ngoan, hiền hậu. Công việc nặng nhọc khiến bà mẹ ngày một gầy ốm rồi ngã bệnh. Cậu bé hết lòng chăm sóc mẹ và thay mẹ đi làm ở chỗ mẹ cậu đã làm. Vì cậu sức yếu nên cậu chỉ được chút tiền lương. Mẹ cậu bệnh ngày một nặng. Cậu bé gom góp số tiền ít ỏi, ra phố mua cho mẹ thang thuốc tốt hơn. Cậu đi nhanh trên con đường vắng thì thấy một túi xách bị đánh rơi. Có lẽ cái túi rơi nặng nên miệng túi toác ra để lộ những xấp tiền dày cộm. Cậu ngẩng phẳt đầu lên nhìn về phía trước chỉ thấy một bà lão chống gậy đang đi chầm chậm. Số tiền này không phải là ít - cậu nghĩ thầm - rồi ôm lấy cái túi, chạy tất tả theo bà cụ:

- Bà ơi! Bà đánh rơi túi xách này.

Bà lão dừng ngay lại, đưa mắt nhìn cậu có ý hỏi. Cậu bé thở hổn hển:

- Thưa bà, cái túi xách này là của bà, phải không ạ?

Bà lão cười hiền hậu:

- Quả con là đứa trò thật thà, hiếu thảo. Ta là tiên, chờ con ở đây để thử lòng con đó.

Bà lão đưa cho cậu một gói nhỏ dặn:

- Con hòa thuốc này cho mẹ uống. Chỗ tiền này ta cho con mang về giúp mẹ mở một cửa hàng nhỏ. Con về ngay đi.

Dứt lời. Bà lão biến mất. Cậu quỳ xuống lạy tạ bà tiên rồi chạy như bay về nhà.

Mẹ cậu khỏi bệnh và nhờ số tiền của bà tiên giúp, mở một tiệm tạp hóa, không phải làm thuê gánh mướn nữa. Hai mẹ con sống lương thiện, hạnh phúc bên nhau.

2. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện về người con hiếu thảo số 2

Ở cái làng chài cheo leo bên vách núi có một mái nhà tranh. Trong nhà người mẹ vót nan đan giỏ để đổi gạo nuôi con. Cậu con lên mười tuổi, học giỏi và chăm làm.

Một chiều dầm mưa, bà mẹ ốm nặng. Cậu chăm sóc mẹ đã lâu mà mẹ cậu vẫn nằm li bì không sao gượng dậy. Nghe người mách trên đỉnh núi cao có bà tiên có thuốc cứu người, cậu lên đường đến nhà bà tiên. Cậu băng qua rừng rậm, suối sâu, leo lên vách núi cheo leo, gót chân rướm máu,quần áo rách bươm thì đến được ngôi nhà của bà tiên. Bên trong ngôi nhà vắng lặng chẳng có ai. Cậu tần ngần chưa biết làm gì thì nghe một giọng nói khẽ vang lên:

- Hãy nhặt hạt dẻ và đậu xanh trong cái thúng để trên bàn riêng ra, khi nào con nhặt xong thì thuốc của mẹ con mới được ta làm xong. Nếu con nhặt chậm, ta e là mẹ con không qua khỏi đó!

Cậu bé đến bàn, bắt đầu nhặt hạt dẻ và hạt đậu. Canh cánh lo mẹ ở nhà đang chờ thuốc cứu, cậu bé nhặt đậu mỗi lúc một nhanh hơn. Khi hạt dẻ cuối cùng đã được đặt vào thúng, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu, bà tiên thuốc đưa cho cậu một gói nhỏ và dịu dàng bảo:

- Con thật hiếu thảo, có lòng quả cảm và biết nhẫn nại. Đây là thuốc của mẹ con.

Cậu bé đưa hai tay nhận gói thuốc, lạy tạ bà tiên và trở về. Bà tiên thu ngắn đường về nhà. Loáng cái, cậu đã về tới nhà. Cậu hòa thuốc cho mẹ uống. Mẹ cậu khỏi ngay. Hai mẹ con lại sống hạnh phúc bên nhau.

3. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên số 3

Xưa, có hai mẹ con nghèo khổ kia sống ở một làng nọ. Bà mẹ lam lũ cấy thuê gặt mướn nuôi con. Người con là một cô bé lên mười, chăm học, cơm nước giặt giũ đỡ đần cho mẹ. Vì gắng sức lao động, bà mẹ ốm nặng. Cô bé hết lòng chăm sóc mẹ sớm hôm không quản một việc gì. Cô bé còn ra đồng phụ người lớn đem mạ để kiếm ít tiền vì cô còn bé quá, chưa cấy được. Người mẹ ngày một bệnh nặng. Nhà có chút tiền dành dụm cũng không đủ thuốc thang. Đi phụ đếm mạ về, cô bé tất tả lo cho mẹ ăn cháo, uống thuốc.

Xong việc, cô lựa lưng vào chân giường lòng thầm cầu nguyện Trời, Phật giúp mẹ khỏi bệnh. Bỗng một bà tiên hiện ra nơi ngưỡng cửa. Bà đến bên giường bệnh, vuốt tóc cô bé rồi đưa cho cô một gói thuốc bột. Bà tiên dặn:

- Hòa thuốc này với nước sôi để nguội rồi cho mẹ uống ngay. Ta thương con là một đứa con hiếu thảo nên đến giúp con đó.

Cô bé lạy tạ bà tiên, ngẩng đầu lên thì bà đã biến mất. Cô vội vàng hòa thuốc cho mẹ uống. Kì diệu thay, mẹ cô ngồi ngay dậy, người khỏe khoắn như chẳng có bệnh gì. Cô bé thuật lại cho mẹ biết chuyện bà tiên đến giúp đỡ ra sao. Hai mẹ con quỳ xuống tạ ơn bà tiên. Hai mẹ con lại sống hạnh phúc như xưa.

4. Hãy tưởng tượng Kể lại câu chuyện có ba nhân vật số 4

Trong một ngôi nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con sống với nhau. Hằng ngày, người mẹ phải làm lụng rất vất vả để nuôi con, người con hiếu thảo biết mẹ khổ nên vô cùng thương mẹ.

Vì làm việc vất vả nên không may người mẹ lâm bệnh nặng, người con đã chăm sóc mẹ hết lòng nhưng bệnh vẫn ngày một nặng thêm. Sợ quá, không biết phải làm sao, người con chỉ còn biết ôm mẹ mà khóc rồi ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, người con mơ thấy một bà tiên bay xuống đứng bên cạnh, ôm người con vào lòng và nói: “Bé con của bà, làm sao con khóc? Có phải con khóc vì sợ không thể cứu được mẹ đúng không? Con hãy nín đi, bà sẽ giúp con cứu mẹ. Nhưng có thể con sẽ phải hi sinh đến tính mạng của mình đấy vì đường đi lấy thuốc rất xa và nguy hiểm, liệu con có làm được không?..”

Người con vô cùng sung sướng và bừng tỉnh giấc, vội vàng làm theo lời bà tiên trong giấc mơ. Cô chạy vào rừng, qua rất nhiều ngọn núi, đến một thung lũng xa xôi, vượt lên ngọn núi cao. Trên đỉnh núi có một bông hoa cúc tỏa hương thơm ngào ngạt. Cô bé vội vàng chạy tới nói với hoa: “Hoa ơi, hoa đẹp quá, nếu tôi hái hoa thì chắc là hoa sẽ đau lắm! Nhưng hoa đừng trách tôi nhé vì mẹ tôi đang bị ốm nặng ở nhà, tôi phải mang hoa về để chữa cho mẹ tôi”. Rồi cô hái bông hoa và băng băng chạy về nhà tặng hoa cho mẹ. nhưng người mẹ vẫn không tỉnh lại. Chợt nhớ đến lời dặn của bà tiên: “Con phải tước nhỏ từng cánh hoa, càng tước được nhiều thì mẹ con càng sống lâu hơn”. Cô bé miệt mài ngồi tước thật nhỏ, thật nhỏ từng cánh hoa suốt hai ngày hai đêm. Và điều đó đã trở thành sự thật. Hai mẹ con vô cùng hạnh phúc, ôm lấy nhau khóc nức nở và sống vui vẻ bên nhau mãi mãi.

5. Kể chuyện hai mẹ con và bà tiên số 5

Một gia đình nọ có hai mẹ con. Bà mẹ khoảng 40 tuổi. Người con gái khoảng mười tuổi. Một lần, người mẹ ốm nặng. Cô con gái thương mẹ lắm, tận tụy chăm sóc mẹ ngày đêm nhưng bệnh của người mẹ vẫn không thuyên giảm.

Nghe có người nói muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ phải đi tìm một bông hoa lạ mọc trong rừng sâu. Nơi ấy không có người qua lại vì có nhiều rắn rết. Tuy rất sợ rắn rết nhưng vì thương mẹ nên người con quyết chí lên đường. Cô đi vào rừng, đi mãi vẫn chưa đến nơi có bông hoa lạ. Chân tay cô đã bị gai rừng cào xước đến chảy máu. Cô vẫn không nản chí. Đến bên một dòng suối, nước chảy xiết, cô không thể lội qua được. Cô ngồi khóc. Bỗng một bà tiên xuất hiện. Bà hỏi cô với giọng nhân từ:

- Vì sao con khóc?

- Cô lẽ phép thưa:

- Dạ, thưa bà, mẹ con ốm nặng, phải có bông hoa rừng lạ mới chữa khỏi bệnh. Con đi hái hoa nhưng đến đây con không qua được dòng suối này.

Cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của cô bé, bà tiên đã tặng cô bé bông hoa lạ đó. Nhận bông hoa quý, cô bé cám ơn bà tiên rồi xin phép về ngay để kịp chữa bệnh cho mẹ.

Nhờ bông hoa lạ đó, người mẹ khỏi bệnh. Hai mẹ con sống vui vui vẻ, khỏe mạnh.

6. Kể về người con hiếu thảo lớp 4 số 6

Ngày xưa có hai mẹ con nghèo khổ mở quán nước ở mé rừng. Nước nấu bằng lá cây rừng, ai muốn uống bao nhiêu cũng được. Khách qua đường có tiền thì trả, mỗi bát một xu, không có tiền cũng chẳng sao.

Người mẹ mỗi ngày một già yếu, hay ốm đau. Đứa con gái mới lên chín mười tuổi. Đã hơn một tháng nay, người mẹ ốm nặng, đứa con chỉ biết vào rừng hái lá thuốc về chữa cho mẹ. Chiều hôm ấy, vừa lội qua con suối, cô bé gặp một bà già, tóc bạc phơ. Bà cất tiếng rên và nói:

- Cháu làm phúc, giúp bà đi qua con suối.

Qua con suối, bà lão cảm ơn rồi đi vào rừng sâu. Cô bé vừa về đến nhà một lúc, đang lúi húi nấu cháo cho mẹ thì lại thấy một bà già lưng còng chống gậy vào xin ăn và ngủ nhờ một đêm. Cháo chín, cô bé chia đều cháo vào hai bát, một bát cháo mời bà cụ già, một bát cháo dành cho mẹ.

Sáng hôm sau, bà lão ăn mày chào hai mẹ con cô bé ra đi. Một lúc sau, cô bé nhìn thấy một gói bọc lụa hồng ở đầu chiếc chõng tre. Mở ra, thấy hơn một chục thỏi vàng lấp lánh. “Gói vàng này chắc là của bà lão bỏ quên... ” - nghĩ thế, cô bé chạy ra khỏi nhà, theo hướng bà lão đã đi. Vượt qua một con đèo, cô bé gặp bà lão. Run run cầm lấy gói vàng, bà lão cảm ơn và nói:

- Cháu là đứa con hiếu thảo, tuy nghèo mà tốt bụng, thật thà. Bà tặng cháu một nắm lá thuốc, cháu đem về sắc lên cho mẹ cháu uống, thế nào cũng khỏi bệnh. Và đây là đồng tiền vàng, bà tặng cháu, đồng vàng biết đẻ đấy, cháu phải giữ lấy mà làm vốn sau này...

Bà lão biến mất từ bao giờ.

Tối hôm ấy, cô bé sắc thuốc cho mẹ uống. Uống hết bát thuốc, người mẹ khỏi bệnh. Hai mẹ con cứ nhắc đi nhắc lại mãi câu: "Đúng là thuốc tiên cho".

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Tài liệu của HoaTieu.vn.

Đánh giá bài viết
106 7.164
0 Bình luận
Sắp xếp theo
⚛
Xóa Đăng nhập để Gửi
    Chỉ thành viên Hoatieu Pro tải được nội dung này! Hoatieu Pro - Tải nhanh, website không quảng cáo! Tìm hiểu thêm