Top 9 bài kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - Đây là nội dung bài viết số 2 lớp 9 đề số 2 phần văn tự sự. Nhằm giúp các em nắm được cách viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 đề 3, trong bài viết này Hoatieu xin chia sẻ dàn ý kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày kèm theo các bài văn mẫu kể lại việc gặp lại người thân lâu ngày xa cách lớp 9, kể lại cuộc gặp gỡ của em với người thân đã xa cách lâu ngày. Mời các bạn cùng tham khảo.

Mời các bạn cùng tham gia group Bạn Đã Học Bài Chưa? để cập nhật các kiến thức mới bổ ích về học tập cùng với Hoatieu nhé.

1. Dàn ý kể lại giấc mơ gặp người thân xa cách

kể lại giấc mơ gặp người thân xa cách

1. Mở bài:

Giới thiệu về giấc mơ sẽ kể.

- Cách 1: Suy nghĩ về giấc mơ; giấc mơ đẹp của em: Sự kì diệu của giấc mơ cho em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày.

- Cách 2: Tình huống dẫn đến giấc mơ (một món quà, một kỉ niệm, trở lại nơi cùng người thân đã sống, nỗi khao khát được gặp người thân, ...).

2. Thân bài:

- Giới thiệu chung về người thân: Người thân bây giờ ở đâu? Làm gì? Tình huống nào em gặp lại người thân?

- Khi gặp lại quan sát thấy người thân như thế nào? Diện mạo? Hình dáng? Y phục? Cử chỉ? Nét mặt? Động tác? Lời nói…(Chủ yếu tả người và hành động)

- Người thân có những nét gì khác so với lúc trước khi xa không? (So sánh từ hình dáng bên ngoài với tính cách bên trong trước đó và bây giờ?) Nhận xét và suy nghĩ của em.

- Nhớ và kể lại những kỉ niệm gắn bó với người thân.

- Em và người thân đã trò chuyện như thế nào? Nói với nhau những gì? (Kể lại sinh động và lồng vào cảm xúc)

- Cuối buổi gặp gỡ những việc gì xảy ra? Cảm xúc của em?

- Cái gì đã đánh thức em dậy? Tâm trạng em như thế nào? Cảm xúc sâu lắng?

3. Kết bài:

- Giấc mơ tan biến, trở về hiện thực, ấn tượng sâu sắc nhất của em và người thân là gì?

- Cảm xúc của em ra sao, khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?

- Em có cảm nghĩ gì? Sẽ làm gì để người thân vui lòng?

2. Dàn ý bài viết số 2 lớp 9 đề 3

I. Mở bài

Giấc mơ diễn ra như thế nào?

Cảm xúc của bạn khi có giấc mơ đó

Giới thiệu người bạn thân, Quan hệ với em như thế nào? Cách xa bao lâu? Lí do gì xa cách em lâu thế? Cảm xúc của em khi gặp lại người thân?

Ví dụ:

Tuổi thơ tôi là tháng ngày vô cùng tươi đẹp bên những người bạn vô cùng đáng yêu. Người mà tôi thân thiết và yêu thương nhất là Lan. Nhưng từ lúc học lớp 6 thì Lan cùng với gia đình định cư bên nước ngoài. Từ khi đó, tôi không còn gặp Lan, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi Lan luôn là người bạn tôi yêu quý nhất. Rồi một ngày tôi gặp Lan trong một giấc mơ, mơ giấc mơ thật ý nghĩa.

II. Thân bài

Giới thiệu chung về người bạn thân: Người bạn đó bây giờ đang ở đâu? Đang làm gì?

Tả người bạn gặp trong mơ: Khi gặp lại quan sát thấy người thân như thế nào? Diện mạo?

Hình dáng? Y phục? Cử chỉ? Nét mặt? Động tác? Lời nói…

Người bạn có những nét gì khác so với lúc trước khi xa không? (So sánh từ hình dáng bên ngoài với tính cách bên trong trước đó và bây giờ?) và nêu lên Nhận xét và suy nghĩ của bạn.

Nhớ và kể lại những kỉ niệm gắn bó với người bạn gặp trong mơ

Bạn và người bạn thân đã trò chuyện như thế nào? Nói với nhau những gì?

Cuối buổi gặp gỡ những việc gì xảy ra? Cảm xúc của bạn ra sao?

Tình huống đánh thức bạn dậy? Tâm trạng bạn như thế nào? Cảm xúc ra sao?

III. Kết bài

Giấc mơ tan biến bạn quay trở về hiện thực và ấn tượng sâu sắc nhất của bạn và người bạn thân là gì?

Cảm xúc của bạn ra sao, khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?

Bạn có cảm nghĩ gì?

3. Kể lại 1 giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày ngắn gọn

Nội dung bài viết thuộc bản quyền Hoatieu.vn

Sinh lão bệnh tử, đó là quy luật của cuộc sống không ai có thể chống lại được. Và ông của tôi cũng vậy, khi ông ra đi ông đã 88 tuổi. Có lẽ đó cũng không phải là quá sớm nhưng khi ông đi vẫn để lại những tiếc thương vô hạn trong lòng tôi bởi khi còn sống ông thương tôi rất nhiều. Và hôm nay, được gặp lại ông trong giấc mơ cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.

Ông đi vào một ngày giáp Tết. Năm đó tôi đã rất hạnh phúc khi Tết đến lại chuẩn bị được về quê thăm ông. Bà đã đi từ lâu nên ông là chỗ dựa tinh thần duy nhất đối với con cháu trong nhà, là mái ấm bình yên để các con cháu quây quần những ngày Tết. Hôm nay, đã gần 3 năm kể từ ngày ông mất. Hương vị những ngày giáp Tết khiến tôi cảm thấy nhớ ông nhiều hơn. Nằm trên ghế sofa thiêm thiếp đi, tôi cũng không rõ là mình mơ hay tỉnh nữa. Mở mắt ra ôi thấy mình đang nằm trên chiếc võng gai ở nhà ông bà ngoại. Dưới căn bếp, khói lam bay lên trong cái giá rét của những ngày mùa lạnh lẽo. Mùi khói đưa vào cái hương thơm nồng đượm của rạ đã được phơi khô lâu ngày. Khi còn sống ông vẫn thường ngồi dưới bếp rạ để đun nước. Tôi vẫn còn nhớ cái hương vị nước đun bếp rạ quện mùi khói, cái mùi khó quên của tuổi thơ. Tôi nhẹ nhàng rời võng đi xuống bếp, ông vẫn ngồi đó, cái bóng lưng gày gò quen thuộc chao ôi thân thương. Tôi muốn tiến lại gần hơn để được ngắm ông thật kĩ nhưng đôi chân không sao di chuyển được. Tôi cố cất tiếng gọi ông ơi nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Bừng tỉnh, mở mắt ra vẫn là không gian quen thuộc của nhà tôi. Tôi vẫn nằm trên chiếc sofa quen thuộc.

Nhớ lại giấc mơ trong lòng tôi vui buồn lẫn lộn. Vui vì được gặp lại người ông yêu quý, buồn vì ông đã đi thật rồi. Tôi chẳng còn được ông xoa đầu âu yếm hay cùng ông hái những bông hoa hòe mỗi khi nghỉ hè nữa. Nhưng ông ơi, dù cho ông không còn nữa nhưng ông vẫn luôn ở trong tim cháu cũng như trên mỗi bước đường cháu đi.

4. Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 1

“ À ơi … à ời…”

Tiếng hát ru ngọt ngào làm tôi tỉnh giấc. Ánh mặt trời không gay gắt nhưng cũng đủ làm tôi bị lóa. Dụi dụi đôi mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trước hiên nhà, gối đầu lên đôi chân gầy gầy xương xương quen thuộc. “Là bà nội! Đúng là nội rồi!” –Tôi reo thầm rồi rụt rè ngước mắt lên. Trước mắt tôi là khuôn mặt hiền từ phúc hậu đang nhìn tôi đầy yêu thương trìu mến. Tôi choàng dậy, ôm chầm lấy nội mà nức nở:” Bà ơi! Cháu nhớ bà nhiều lắm”.

Đôi bàn tay đầy những vết chân chim vuốt ve mái tóc tôi:

-Cháu gái yêu của bà! Bà cũng rất nhớ con… Chà! Cháu gái của nội đã lớn thế này rồi ư?- Nội vừa nói, vừa đẩy tôi ra, lau nước mắt trên mặt tôi.

Tôi nhìn nội thật lâu. Vẫn là khuôn mặt hiền từ ấy. Vẫn là ánh mắt đong đầy yêu thương và những nếp đồi mồi trên đôi má, những vết tích của thời gian đời người vội vã qua đi kịp để lại. Mái tóc nội bác trắng như cước. Dường như tóc nội đã bạc đi nhiều hơn thuở tôi còn bé. Vẫn là chiếc áo cánh máu nâu giản dị, chiếc quần vải sờn màu đen đã bạc. Nhưng sao hôm nay tôi thấy nội tôi đẹp đế lạ. Vẫn là những nét đẹp của một người phụ nữ tần tảo một đời vì con vì cháu, nhưng lại được cộng hưởng thêm một điều gì nữa khiến trong mắt tôi nội đẹp như một bà tiên ban phép lạ cứu rỗi những mảnh đời.

-Để nội ngắm cháu gái của nội một chút nào! Vẫn cái trán bướng như ngày nào! Đôi mắt vẫn tinh nghịch như thuở con còn bé. Mái tóc đã để dài rồi này. Ngày còn nhỏ, cháu cứ đòi cắt tóc mãi thôi, chẳng bao giờ chịu mặc váy và cột tóc hai bên cả.- Nội cười âu yếm vuốt ve lên đôi má tôi- Cháu gái nội đã lớn thật rồi! Ra dáng một cô bé gái đáng yêu rồi!

- Mấy năm nội vắng nhà, mọi thứ đã thay đổi nhiều quá!-Nội đưa mắt nhìn xung quanh, giọng nói chứa chan điều gì như là tiếc nuối.

- Vâng ạ! Ba nói sửa sang lại nhà cửa để đón nội về nhà mà! Chiếc giường của nội vẫn ở đó. Nội thấy không?- Nói rồi tôi đưa tay về phía gian nhà trong- Còn nữa, cái chăn ngày trước nỗi vẫn dùng, bây giờ sưởi ấm con và em cu Tí mỗi đêm trời trở gió. Mọi thứ trong nhà vẫn bày trí y chang cách nội thường làm ngày trước. Thật may vì nội đã trở lại với chị em con và ba mẹ. Ba mẹ và em cu Tí khi về nhà chắc sẽ vui lắm!

Cứ thể tôi ngồi bên cạnh nội, kể cho nội nghe mọi thứ đã xảy ra trong mười năm qua, khi nội vắng nhà. Chuyện ở nhà, chuyện ở trường, tất cả những gì có thể nhớ, tôi đều lần lượt kể tỉ mỉ cho nội nghe. Đôi lúc, có những chỗ tôi chưa nhớ ra, nội lại nhắc tôi. Tôi lấy làm ngạc nhiên lắm. Tôi hỏi nội thì nội nói rằng ở một nơi nào đó, nội vẫn luôn dõi theo ba mẹ và chúng tôi.

Nhớ ngày còn bé, tôi vừa thường nhổ tóc sâu cho nội vừa nghe nội kể chuyện ngày xửa ngày xưa, những chuyện có thật và những chuyện cổ tích. Tôi bèn nảy ra sáng kiến vừa kể chuyện cho nội nghe vừa nhổ tóc sâu cho nội như ngày nào.

Mặt trời khuất bóng sau rặng tre, hoàng hôn buông xuống trên con xóm nhỏ. Nội nhắc tôi sắp đến giờ em cu Tí và ba má về nhà và hai bà cháu bắt đầu sửa soạn nấu bữa rồi dọn dẹp nhà cửa. Nếu ngày còn nhỏ, tôi chỉ chạy lăng xăng theo nội từ nhà sang bếp, từ bếp ra vườn thì bây giờ tôi đã có thể giúp nội nhặt rau, quét nhà. Nấu nước, thổi cơm xong, tôi cùng nội cho gà cho lợn ăn, rồi tưới rau, nhặt cỏ vườn. Vừa làm, nội vừa kể cho tôi nghe những chuyện lý thú mà nội đã gặp khi vắng nhà. Xong xuôi, bà cháu tôi đợi đến khi trời tối rồi mà vẫn chưa thấy ba mẹ và em cu Tí về nhà. Bỗng cái Liên ở đầu làng chạy vào hớt hải báo tối nay ba mẹ và cu Tí sẽ đi về muộn, mẹ tôi nhắn nó lúc chiều mà đến giờ nó mới nhớ ra.

Tôi và nội cùng nhau ăn cơm tối. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại món ăn mình yêu thích. Món canh củ mỡ mẹ tôi cũng nấu rất ngon, nhưng chỉ khi ăn món canh đó do nội làm tôi mới thấy đầy đủ hương vị. Có lẽ đó là một chút vị của tình yêu thương của người bà, một chút hương vị của sự chở che đùm bọc cho đứa cháu gái bé nhỏ, cộng với một chút hương vị của những kinh nghiệm và sự từng trải.

Sau bữa cơm, tôi nhận phần rửa chén và pha cho nội một chén trà gừng. Hai bà cháu tôi ngồi trước hiên nhà, trong cái gió mát lành của đêm hè, nội nhâm nhi chén trà gừng nóng, vuốt ve mái tóc tôi và lại kể tôi nghe những chuyện ngày xửa ngày xưa như ngày thơ bé… Và cứ thể, tôi đi vào giấc ngủ một cách bình yên và an tâm biết nhường nào!

-Mai! Dậy đi học đi con! Mặt trời sắp lên cao rồi đó!- Tiếng mẹ gọi làm tôi bừng tỉnh giấc.

Tôi choàng dậy, chạy từ sân vào bếp rồi lại ra vườn… “ Không có! Nội không có trở về! Thì ra đó chỉ là giấc mơ!” Tôi thầm nghĩ rồi chẳng hiểu sao nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Ngồi bệt xuống tán cây nhãn khi xưa nội trồng, tôi bưng mặt khóc thút thít. Gió buổi sớm làm các tán cây xào xạc như gửi lời an ủi của nội tới tôi. Rồi như thực như mơ, tôi khẽ nghe trong tiếng lá “ Mạnh mẽ lên, cháu gái yêu của bà! Bà vẫn luôn dõi theo con! Bà yêu con!”

Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa. Đã mười năm kể từ ngày nội bỏ tôi ở lại và đi xa mãi mãi. Nội thường nói đời người ai mà chẳng phải trải qua sinh ly tử biệt và luôn nhắc nhở tôi không được buồn hay khóc quá nhiều khi một người mất đi, như vậy họ sẽ không đành lòng mà bước sang thế giới bên kia. Nội thường hay bảo tôi rằng sự sống ở trần gian kết thúc là lúc cuộc sống ở một thế giới khác bắt đầu, một thế giới tốt đẹp hơn và tất cả mọi người đều được hạnh phúc. Tuy vậy, vẫn có những lúc nhớ nội không ngủ được. Nhớ vòng tay nội, nhớ những câu chuyện của nội, nhớ ánh mắt yêu thương trìu mến… Hãy trân trọng những giây phút mà ta có để ở bên và yêu thương gia đình của mình.

5. Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 2

Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu nay sẽ biến thành sự thật, y như một câu chuyện cổ tích chưa? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và rồi lại phải thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà chỉ giấc mơ kì diệu mới đem đến cho tôi, như vừa mới xảy ra đây thôi.

Năm tôi học lớp năm, vào Tết năm ấy cũng là lúc ông tôi qua đời. Người ông mà tôi hằng kính yêu đã vĩnh biệt tôi trước khi kịp đón Tết cùng tôi. Tôi buồn bã vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ tôi được đón một cái tết có ông bên cạnh nữa. Mấy năm sau vào lúc sắp sửa bốc mộ ông tôi và gần đến tết, lông tôi lại bâng khuâng nhớ đến cái tết năm nào. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ ông, hi vọng cháy bỏng được nhìn lại ông bên mâm cơm giao thừa lại bùng lên trong tôi, y như hồi còn nhỏ. Hôm đó là ngày 29 Tết, trước đúng một ngày vào cái năm buồn bã ấy, ông tôi mất. Tôi nghe mẹ đi ngủ sớm để ngày mai còn theo mẹ đi chợ. Lông tôi chộn rộn mãi không sao ngủ được. Mắt tôi nhòa đi.

Tôi đang nằm trên chính chiếc giường mà ông tôi đã nằm ngày trước. Đến khi mẹ tôi tắt đèn đầu giường, tôi mới thiếp đi.

Một lúc sau có tiếng bước chân bên giường tôi, tôi choàng tỉnh dậy. Thật hay mơ đây, trước mắt tôi là người ông hiền hậu đã xa cách tôi bấy lâu nay. Ông bảo tôi dậy rửa mặt để đi cùng mẹ, sáng đó đã là ngày 30 Tết. Tôi ôm lấy ông, bảo sao ông đi lâu thế. Ông chỉ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi nhìn ông không chớp mắt, vẫn dáng người cao cao như thế, vẫn khuôn mặt hồng hào, phúc hậu như xưa. Mái tóc ông bạc trắng, tôi còn nhớ lúc ông ra đi tóc ông mới chỉ lốm đốm bạc. Ông tôi bận bộ com-lê màu ghi, tuy cũ mà phẳng phiu, trông ông thật đẹp lão. Tôi chưa được ngồi cùng ông lâu thì nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi mau đi chợ với mẹ, Tết đến rồi mà còn ngủ à?” - Tôi dạ và vội nói với ông: “Ông ơi ông ở nhà nhé! Ông chờ cháu về rồi dẫn cháu đi chơi ông nhé!”. Ông gật đầu, bảo tôi đi kẻo mẹ chờ.

Sau khi đi chợ xong, tôi chạy ù té vào phòng quên cả đặt thức ăn vào bếp. Nhìn thấy ông đang đọc sách, tôi mừng lắm. Ông bảo với tôi rằng ông sẽ dẫn tôi đi chợ Tết, chọn một cành đào thật đẹp về cắm trong nhà. Tôi mừng rỡ, tíu tít giục ông đi ngay. Ông vẫn nhớ ý thích của tôi như hồi tôi còn nhỏ. Ông chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch ông vẫn thường đi. Trên chiếc xe đạp này, đã bao lần ông đèo tôi đến nhà trẻ. Tôi sẽ nhớ mãi những giây phút ấy. Tôi cùng ông đi giữa phố phường, cảm thấy Tết năm nay nhộn nhịp hơn các năm trước. Phố xá đông nghìn nghịt, dường như ai ai cũng muốn ra đường để sắm sửa cho Tết.

Rồi hai ông cháu cũng đến được chợ hoa ngày Tết. Mới từ đầu vào tôi đã thấy tấp nập bao nhiêu là người, từ những cô gái đến những người phụ nữ lớn tuổi. Phải một lúc lâu sau, ông tôi mới gửi được xe và dẫn tôi đi xem cây cảnh. Chợ hoa ngày Tết mở ra trước mắt tôi vô số loài hoa rực rỡ khoe sắc. Nào là hoa lay-ơn, hoa thược dược, nào hoa cúc, hoa vi-ô-lét. Có những loài hoa tôi chưa biết tên, có những loài hoa tôi không hề biết. Ông tôi vốn là thầy giáo dạy Sinh học nên chỉ cho tôi biết bao nhiêu là hoa thật độc đáo. Vừa nghe ông nói vừa ngắm các loại hoa, tôi bỗng thấy mở mang thêm nhiều điều. Nhiều điều trước đây tôi thờ ơ giờ hiện lên rõ ràng trong trí óc tôi tựa như những bông hoa ngày càng tươi tắn, đầy sức sống hơn. Ông dẫn tôi xem hoa một lúc rồi cùng tôi chọn một cành đào ưng ý. Tôi rất thích cành đào với đầy hoa màu hồng nở rộ. Nhưng ông tôi chỉ chọn một cành đào mới chớm nở vài ba bông hoa, còn lại là biết bao nụ hoa xanh mướt và những lá non. Ông bảo với tôi rằng, tuy bây giờ cành đào không đẹp nhưng chỉ một hai hôm sau Tết đào sẽ nở đầy hoa rất đẹp và lâu tan. Tôi mới vỡ lẽ cành đào ấy bây giờ đây ẩn chứa bao điều đẹp đẽ với tôi và ông trở thành một ông tiên hiểu tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Tôi giữ sự ngưỡng mộ ấy như hồi thơ bé, ông như người thầy giáo mở ra cho tôi bao điều lí thú để tôi khám phá. Và ông đã thay mẹ tôi dạy tôi học khi còn tiểu học. Ông cháu tôi ra về. Tôi ngồi sau giữ cành đào còn ông mải miết đạp xe về đến nhà, tôi khoe ngay cánh đào, bà bảo có cành đào nhiều lộc này, Tết năm nay sẽ vui lắm đây. Ông chỉ mỉm cười, nụ cười đồng tình lẫn niềm vui rạng rỡ. Đêm đến, gia đình tôi sum họp quanh mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc biết nhường nào bởi có ông tôi bên cạnh, ông không xa tôi nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giao thừa, tôi chỉ mong được sống mãi những giờ phút này, mong thời gian đừng trôi quá nhanh để luôn có tình yêu thương của mọi người trọn vẹn bên tôi. Tôi cũng thầm hứa với bản thân sẽ mãi ngoan ngoãn như hôm nay để ông khỏi phiền lông. Vậy mà sao ngày hôm nay qua thật mau. Đã đến giao thừa rồi. ông vuốt lên mái tóc tôi, bảo tôi ở nhà, ông sẽ hái lộc đầu năm mới cho tôi. Tôi dạ và hứa sẽ thức đợi ông về.

Ông đi rồi tôi cố thức, nhưng sao cơn buồn ngủ cứ kéo đến, kéo sụp hai mí mắt tôi lại. Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi nghe thấy những tiếng gọi rồi tiếng lịch kịch. Tôi mở mắt choàng dậy. Bây giờ đã sáng rồi sao? Tôi ngạc nhiên quá. Tôi nháo nhác tìm ông mà không thấy đâu Thật kì lạ, mới lúc trước tôi còn mường tượng bàn tay khẳng khiu ông đặt lên đầu tôi cơ mà. Tôi xem lại lịch, hôm nay là ngày ba mươi Tết. Tôi òa khóc, vậy đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ quá thực khiến tôi hụt hẫng và buồn rầu. Ông tôi đã ra đi thật chứ không về lại với tôi như tôi tưởng. Tôi nuối tiếc giấc mơ hạnh phúc. Tôi thầm tự hỏi: Liệu trong mơ nếu tôi thức chờ ông, tôi có gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống không dừng lại để tôi nuối tiếc, tôi chuẩn bị quần áo đi chợ cùng mẹ. Tôi có kể lại cho mẹ giấc mơ, mẹ chỉ im lặng, chắc tâm trạng mẹ khó có thể nói thành lời.

Giấc mơ chỉ là sự mong ước tưởng tượng, chuyện cổ tích vẫn là chuyện cổ tích. Tôi sẽ vẫn nuối tiếc nhưng chỉ là nhỏ nhoi thôi. Tôi đã học được nhiều điều từ giấc mơ ấy, học được niềm tin và hi vọng và cả nỗ lực cố gắng cho giấc mơ của chính mình.

6. Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 3

Mưa tầm tã, giã thêm cho nát thân xác hoang tàn của một công trình đổ nát hiện vẫn còn đè bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.

Ở xa xa bên kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen và cái túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là do nước mắt, mồ hôi hay nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa trên khuôn mặt thất thần và tái xanh của cô. Mưa vẫn chưa ngớt, từ lúc chiều rồi, đến giờ trời đã tối hẳn, trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài con người sắp ngã gục vì thể xác và tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ, đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa thức hẳn, chợt có một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng trước mặt cô lúng túng, không dám nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt sang chỗ hỗn độn ấy mà rặn ra chữ: “Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé. Đừng buồn Nâm ơi… chú Tín nói đã thấy xác… cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, không ai khác… nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng… rồi òa khóc… cả hai người như chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con người mà họ đã yêu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn

“Hức… hức…” tiếng nấc xé lông của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buông tha cho tâm trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hình ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh cha vùng vẫy một cách vô vọng, rồi cố cảm nhận cái nỗi đau ấy để mà khóc nấc lên. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cữu cha mà than thở:

- Anh này, số mình xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo có cái khổ của người nghèo, cái khổ của người nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, cái giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào - hức… anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được thì anh ráng mà sống cho sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì em thay anh em gánh… em sẽ gánh tất cả… một mình em gánh…hư…hư…

Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi nảy nở thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa, tôi cảm thấy…

...

Căn nhà này thật ngột ngạt,

Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn.

Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh,

Rời khỏi mẹ là một người phụ nữ nhiều nước mắt và hay than vãn.

Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh,

Rời khỏi sự bi quan đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi và biến tôi thành một con người đau khổ như mẹ.

Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn.

Trốn đến nơi nào chỉ có mình tôi thôi.

Tôi còn muốn…

Đột nhiên xung quanh tôi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề im lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao không đi thắp nến đi, cái nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò được cái quạt tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cúp điện và theo thói quen thì khi cúp điện cứ mò theo bức tường khi nào đụng phải cái ghế thì rẽ trái và khi nào đụng cái nệm thì cúi xuống và mò xem cái quạt ở đâu, đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hét to lên và cố hù cho mẹ và tôi sợ phát khiếp, đó là cái niềm vui của ba khi cúp điện.

Nhưng không phải vậy, xung quanh tôi không có chút động tĩnh, không có tiếng la thất thanh và đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của ba cũng không có ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ,

Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm hai bên nhưng không thấy bất cứ cái ghế nào đụng cái cốp vào chân như thường lệ. Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuyện ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời. Tự nhiên, cái gì đó nắm lấy chân tôi, cái gì lành lạnh, kéo tôi muốn ngã xuống:

- Á…á…á…! Cứu con với mẹ ơi. Cứu! Cứu con! Cứu con mẹ ơi…

Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, lúc này thật kinh dị, thật kinh khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh sáng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hi vọng. Thế mà ánh sáng đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tôi chưa từng nhìn thấy cái hình ảnh nào khủng khiếp hơn thế trong suốt thời gian tôi sinh ra đến giờ. “Cái gì đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít máu nhòe ở các vết trầy, mà cái rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc cái áo có thêu cái chữ N là chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi. Thật điên rồ, chưa có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, cha tôi đã chết rồi và cha đẹp trai lắm, còn người đang nằm đây thật ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi hay nếu có thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ cái gì bao giờ cả, vì thế có thể nó sẽ làm cho tôi hết sợ hãi.

Nhưng thực tế là tôi chỉ có một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một mình nhưng một mình ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất. Cha của tôi đây sao? Mười hai năm sống bên cha có lúc yêu cha có lúc giận cha, một tháng không còn cha và đây là giây phút gặp lại thật khó ngờ, khi đã khẳng định được đó là cha của mình, và sau những giây phút hoàn hồn, sợ hãi thì lúc này đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, lúc này đây cha thật yên lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa, ánh sáng mỗi lúc thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa ông trời khóc quá chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm và lạnh tanh, đè chân cha nát tan, máu loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, có hạt rơi rất nhanh, có hạt rơi chậm rãi, có hạt thật nặng và đầy nước, có hạt bé xíu như bụi phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo nên một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn và rất buồn. Chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò và rất xanh. Người ta nói tình phụ tử là một tình cảm thiêng liêng và kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể cha chuyển động, cha đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó giống truyện cổ tích và thường chỉ có trong phim, cớ nào lại đến với một con người “chẳng có gì” như tôi? Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ từng lời cha nói:

- Cha yêu con, con gái, cha yêu mẹ con. Con nói với mẹ như thế, con nói với mẹ, cha luôn luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con truyền lời của “vị vua già” này đến “thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi con nhé! Cha nghe chán quá rồi! - nói đến đây, cha tôi khúc khích cười

Thật hạnh phúc khi được nghe lại cái điệu cười và lời nói quen thuộc như thế, tôi thấy cha dễ thương quá, và thoáng nghĩ “trên đời này không ai có được cha như cha của mình”, bỗng cha đổi giọng trầm xuống:

- Con gái, từ nay, có lẽ cuộc đời con sẽ có chút thay đổi đấy, biết không con? Cha sẽ không thể giúp đỡ mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và mẹ sẽ cáu lên! Con thấy mẹ cáu chưa? Ôi cha sợ lắm đấy. Ha ha. Này con, cha thật là buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng có một điều cha muốn con nhớ: “sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”. Rồi mọi thứ sẽ lại như bình thường, quan trọng là từ đây, ta có tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao không để xảy ra thêm sự mất mát khác. Từ nay, con phải thay cha an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian làm những công việc ba “nhường” lại cho mẹ đó con, nhớ lời cha chưa nào?

Thật dễ dàng cho tôi trả lời: “Dạ vâng ạ!”

Và nhanh như thời gian cho một cái xe tải từ trên ngôi nhà hai tầng rớt xuống đất, tôi trở về căn nhà yêu dấu của tôi. Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc: “Sao không bật đèn vậy con gái?”. “A! Mẹ mẹ.”- người tôi lảo đảo, đến ôm mẹ một cái thật chặt, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc. Tôi nói với mẹ:

- Mẹ này, con yêu mẹ lắm! Mẹ có mệt không con lấy cho li nước?

Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu ba lắm! Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ nào trên đời, con rất buồn đó ba, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó khăn. “Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”, phải không ba?

7. Kể lại 1 giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 4

Sau kì thi căng thẳng, lần đầu tiên trong hai tuần qua tôi đi ngủ sớm hơn mười giờ, vốn đã mệt, tôi ngủ ngay lập tức mà không trằn trọc như mọi khi, và giấc mơ cũng đến nhanh như giấc ngủ vậy. Trong mơ, tôi được gặp lại bà nội, người thân thiết mà tôi đã xa cách lâu ngày. Đây thực sự là một giấc mơ đẹp và gây xúc động cho tôi.

Bà nội tôi đã qua đời được ba năm, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chỉ muốn tin rằng bà chỉ là đã đi đâu đó xa lắm chứ không muốn tin rằng bà mãi mãi rời xa thế gian này. Người ta vẫn hay nói, nếu lòng luôn nghĩ về một người nào đó, trong mơ sẽ gặp được người ấy và sau ba năm, tôi đã có giấc mơ đẹp về bà. Trong mơ, tôi chỉ nhớ rằng mình xuất hiện trong ngôi nhà cũ của bà ở quê, có một mảnh vườn nhỏ bên cạnh bờ sông. Tôi cứ bất giác bước đi theo linh tính qua làn sương mờ đi tiếp vào vườn và như muốn tìm lại tuổi thơ khi tôi chơi đùa ở đây ngày còn bé nhỏ ngây thơ. Tôi cứ thế đi, đi mãi mà tưởng như mảnh vườn nhỏ bé không biết từ lúc nào biến thành mê cung rộng lớn mãi không thấy đường ra. Trong màn sương mù ảo ảnh, đôi chân tôi cứ cất bước và chợt sững lại khi thoáng thấy hình ảnh quen thuộc. Bên gốc cây dừa, hình dáng quen thân thương hiện ra khiến cho trái tim tôi vỡ òa vì vui sướng, đó là bà nội. Vẫn y như ngày nào, bà ngồi dưới gốc dừa khoan thai độ lượng như một bà tiên với giỏ len đan trên tay. Mái tóc bạc phơ của bà càng khiến cho tôi liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích mà trước kia bà hay kể. Như chừng thấy tôi, bà ngẩng lên, nở một nụ cười hiền từ như một vị thánh, bà dang hai tay ra như chờ đón tôi vào lòng. Trong lòng tôi bấy giờ chẳng còn điều gì ngoài khao khát được vỗ về chở che của một đứa cháu xa cách bà kính yêu của mình đã lâu. Tôi liền chạy nhanh tới ôm chầm lấy bà để bà che chở, vuốt ve với những dòng nước mắt hạnh phúc. Thấy tôi xúc động, bà vuốt mái tóc tôi:

- Cháu ngoan, đừng khóc, bà về rồi đây mà.

Nghe được những lời này, tôi lại càng khó kiềm chế trái tim xúc động của mình nhưng rồi cũng quệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà và cười trong niềm hạnh phúc lấp lánh. Bà vẫn y như ngày còn ở với tôi, hay thích đan len bên gốc dừa và quàng chiếc khăn màu nâu sáng. Vậy là trong lòng bà, bà hỏi tôi về chuyện học tập, về cha, về mẹ, rồi bà lại dặn tôi phải học hành chăm chỉ, nghe lời bố mẹ, lớn lên nhất định phải thành người tốt, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa rồi cứ thế cuộn mình trong vòng tay yêu thương của bà mà tận hưởng sự hạnh phúc. Bà ôm tôi thật chặt, âu yếm vuốt ve, hôn vào má, vào trán vào tóc tôi như những ngày tôi còn thơ dại. Chợt tôi nhớ đến những tháng ngày trước đây, bà hay kể chuyện cho tôi nghe và tôi muốn nghe lại giọng kể ấy:

- Bà ơi, bà kể chuyện cháu nghe, bà nhé.

Đáp lại tôi, bà nở một nụ cười đẹp như bà tiên rồi giọng bà vang lên trong không gian huyền bí của sương mờ và khói bay. Vẫn là giọng kể truyền cảm ngày nào, giống cái ngày còn bé, đã đưa tôi vào những giấc mơ đẹp nhất. Câu chuyện mà bà kể tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng đều không thấy chán, và đặc biệt ngay lúc này đây, tôi còn thấy cả sự thiêng liêng diệu kì trong từng nhịp ngắt của bà, bà ơi, ước gì cháu được mãi nghe bà kể những câu chuyện như vậy trước khi đi vào giấc ngủ!

Nhưng chưa kịp nghe hết câu chuyện, giọng kể của bà đã đưa tôi về với hiện tại, tôi choàng tỉnh do tiếng chuông đồng hồ báo thức và tôi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp tuyệt vời vì tôi được gặp bà nội.

Giấc mơ ấy tôi vẫn còn nhớ từng chi tiết nhỏ vì đó là giấc mơ xúc động nhất đời tôi. Giấc mơ làm tôi thêm nhớ bà nhưng cũng đem lại cho tôi động lực trong cuộc sống vì lời hứa với bà sẽ chăm ngoan học giỏi để trở thành người có ích. Và tôi mong mình có thể có thêm nhiều giấc mơ đẹp như vậy nữa!

8. Kể lại 1 giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 5

Bà tôi váy đụp áo thâm
Nón mê bà đội quanh năm ngoài đồng
Như con cò trắng ven sông
Hai vai gánh nặng lo chồng nuôi con

Đọc những câu thơ ấy, tôi lại thấy nhớ bà ngoại - người phụ nữ tảo tần, mưa nắng và hiền từ của tôi. Đã có lần, tôi nằm mơ và tôi được gặp lại bà, trò chuyện và làm nũng trong vòng tay của bà.

Hôm ấy tôi thức muộn để học bài. Nhưng đêm vắng thanh tĩnh quá, hai mắt tôi nhìn đống chữ nhảy múa trên trang sách và díp lại, và tôi cũng không biết mình thiếp đi lúc nào. Đang lúc mơ màng, tôi thấy mình được một bàn tay nhẹ nhàng lay tỉnh. Hé đôi mắt ra nhìn, tôi giật mình và tỉnh dậy luôn. Vì người đang ngồi trước mặt không ai khác chính là bà ngoại - người bà đã mất từ lâu của tôi. Bà tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, với nụ cười ấm áp. Đúng như trong trí nhớ của tôi. Tôi gọi mà giọng nghẹn ngào:

- Bà, bà ơi!!!

Bà xoa nhẹ đầu tôi rồi cười:

- Bà đây, lớn rồi còn khóc gì nữa?

Tôi nhào vào lòng bà, hít hà mùi hương quen thuộc. Bà tôi mất khi bà ngoài 70, khi ấy tôi mới lên lớp sáu. Khi ấy mái tóc của bà đã bạc trắng. Dù cuộc sống đã hiện đại hơn nhưng bà ngoại tôi vẫn giữ nếp sống của mình như thời còn con gái. Bà gội đầu bằng nước bồ kết, hương nhu và lá bưởi. Nên dù mái tóc bà bạc trắng nhưng vẫn rất dày, chắc khỏe. Mỗi sáng bà sẽ ngồi trước hiên nhà để chải tóc và vấn lại gọn gàng bằng một chiếc mấn bà tự may. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh ấy. Làn da của bà nhăn nheo, xuất hiện những chấm đồi mồi đặc trưng của người già. Cái miệng móm mém nhai trầu, thỉnh thoảng bà lại rút chiếc túi nhỏ bên hông để bỏ thêm thuốc lào hoặc chút vôi vào để miếng trầu thêm cay, thêm đậm đà. Tôi là cháu út trong nhà nên chắc vì thế mà bà yêu chiều tôi nhất. Tôi hay được bà bế để ngồi lên đùi, âu yếm rồi kể chuyện cho tôi nghe. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể đều là những câu chuyện tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần, nhưng mỗi lần nghe bà kể lại, tôi đều thấy thích thú vô cùng.

Tôi ôm bà thật chặt, vùi mặt vào lòng bà nũng nịu, vì đã lâu lắm rồi, tôi không còn được như thế nữa. Tôi hỏi bà:

- Bà ơi, bà đã đi đâu thế? Cháu vẫn đợi bà về kể chuyện cho cháu nghe đấy.

- Bà đã đến một nơi xa lắm - bà đáp, không có bà ở nhà, cháu có học hành và nghe lời bố mẹ không?

- Cháu có bà ạ. Nhưng bố mẹ bận bịu, không ai chịu ngồi kể chuyện cho cháu nghe cả - tôi đáp lại bà, giọng ỉu xìu.

Bà ôm ấy tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi rồi thủ thì:

- Bố mẹ bận bịu cũng vì muốn cháu có cuộc sống tốt hơn thôi, không được trách móc bố mẹ như thế. Bà biết cháu là một cô bé nhạy cảm, sống nội tâm nhưng cháu ạ, có ai cứ bé mãi được đâu.

- Năm nay cháu lên lớp 9 rồi, bài vở nhiều, cháu mệt lắm bà ạ. Cháu chẳng muốn lớn, cứ muốn bé mãi thế này thôi. Cứ muốn ở mãi cùng bà thế này thôi.

Bà vỗ nhẹ vào mông tôi, như cách đánh yêu mà bà vẫn làm khi tôi còn bé:

- Con bé này, không được thế. Bà biết cháu mệt mỏi, nhưng cố gắng một chút nữa là được. Nếu mệt mỏi quá thì thôi. Cháu giữ gìn sức khỏe. Làm những điều cháu thích mới là điều quan trọng nhất. Nhớ chưa? Nhớ là dù cháu có đi đâu, làm gì thì bà vẫn luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu...

Tôi cứ nằm trong lòng bà như thế, hai bà cháu cứ thủ thỉ trò chuyện. Mãi cho đến khi tôi thấy cánh tay người lay tôi dậy, tôi mới giật mình. Tôi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Không phải tôi đang ngồi trước hiên nhà đầy nắng mà đang ngồi trong phòng mình, trên chiếc bàn học, chỉ là tôi ngủ gục rồi nằm mộng gặp lại được bà thôi. Người vừa lay tôi tỉnh là mẹ tôi. Mẹ vừa mới đi làm ca đêm về thấy tôi ngủ quên trên bàn nên mới vào gọi tôi tỉnh dậy. Tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ sao giống đôi mắt của bà ngoại đến thế...

Bà ơi, cháu sẽ cố gắng học hành thật chăm chỉ và làm những gì cháu thích. Bởi cháu biết là, dù cháu có làm gì đi nữa thì bà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu.

9. Kể lại giấc mơ gặp người thân xa cách - mẫu 6

"Một năm mới lại về rồi, mẹ à!" Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây, mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .

"Hồng ơi!", tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi. Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen, vừa lạ lẫm. "Phải chăng là mẹ?" - Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ! Đúng là mẹ rồi. Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Không kìm nổi xúc động, tôi gọi thật to: "Mẹ, mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi. Mẹ nghẹn ngào nói: "Hồng! Con của mẹ!". Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn. Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc. Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ. Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi, đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc. Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:

- Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi. Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau.

Tôi gật đầu:

- Vâng ạ!

Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào. Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:

- Dạo này gia đình mình thế nào hả con?

Tôi liền trả lời:

- Mọi người vẫn khỏe mẹ à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.

Mẹ mỉm cười hiền dịu:

- Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi? Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?

Tôi nhanh nhảu trả lời:

- Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều. Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp, con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức. Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy, mẹ à. Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu.

Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:

- Ừ! Mẹ tin ở con. Phải cố gắng học cho giỏi con nhé. Dù có chuyện vui, buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.

Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn. Tôi biết rằng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia, mẹ vẫn luôn nhớ về tôi, dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi. Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ. Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào! Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ, thật hạnh phúc làm sao! Tôi thầm nghĩ: "Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con nữa, mẹ nhé..."

Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, vào niềm sung sướng, hân hoan đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần...

"Hồng ơi! Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?" Tôi dụi mắt, thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ. Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa sáng rực trời, một năm mới nữa lại đến rồi. Tôi thầm nhủ với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến mẹ: "Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ hãy sớm trở về với con, mẹ nhé!"

10. Kể lại cuộc gặp gỡ của em với người thân đã xa cách lâu ngày

Trong gia đình, người tôi yêu mến và thân thiết nhất chính là anh Hai. Cách đây hai năm, anh Hai tôi vừa tốt nghiệp đại học quân sự đã được điều đến vùng biên giới để công tác. Từ ngày ra đi, anh rất ít khi về thăm nhà, chỉ thỉnh thoảng viết thư cho gia đình. Khi còn ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều kèm tôi học, giúp tôi giải toán thật nhanh. Tình cảm giữa hai anh em tôi vô cùng thắm thiết. Nay anh đi xa, tôi buồn và thấy cô đơn nhiều lắm.

Ngày mai có bài thi môn toán nên tôi cố gắng giải các đề ôn tập để làm bài thi thật tốt. Tôi đã giải gần hết các bài toán, chỉ còn duy nhất một bài rất khó, tôi suy nghĩ mãi mà không tìm được lời giải. Bây giờ, tôi chỉ ước có anh Hai bên cạnh tôi để giảng bài cho tôi. Trời đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi và mọi thứ xung quanh tôi mờ dần, mờ dần…

Bỗng, có tiếng gõ cửa với tiếng gọi quen thuộc: “Nhóc ơi, ra mở cửa cho anh!” A, đó chính là anh Hai! Anh Hai đã về rồi. Tôi nhảy cẫng lên rồi vội mở cửa, đưa anh vào nhà. Anh đặt ba lô xuống đất rồi xoa đầu tôi:

_ Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy ta!

Rồi anh kéo tôi cùng ngồi xuống ghế, hỏi thăm về chuyện học hành của tôi. Tôi hào hứng khoe với anh về những thành tích học tập của mình. Anh nghe xong, cười đắc chí:

_ Thế mới là em của anh chứ!

Tôi đòi anh kể chuyện những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ kể tôi nghe hàng tá chuyện vui của đời quân ngũ. Lúc chăm chú ngồi nghe anh kể, tôi mới để ý thấy rằng da anh tôi đen hơn trước rất nhiều, có lẽ do anh luôn phải dãi nắng dầm sương. Cả người anh trông cũng to lớn, vạm vỡ hơn trước nhờ rèn luyện sức khỏe hằng ngày để khỏe mạnh, đủ sức chống chọi với thời tiết khắc nghiệt vùng biên giới. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng và tinh anh như ngày nào. Anh vẫn nhìn tôi thật dịu dàng và trìu mến.

_ Em gái của anh lớn quá rồi! Ở nhà có nhớ anh nhiều không? Không có anh giảng bài chắc em gặp rắc rối nhiều với các bài toán khó phải không? Dù anh không giúp em học như ngày trước được nữa nhưng anh vẫn luôn cổ vũ cho em. Đừng bao giờ nản lòng em nhé! Phải học thật giỏi để anh còn khoe em gái ngoan của anh với các đồng chí chứ.

_ Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh Hai thất vọng đâu. Em phải thật xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội chứ.

Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vai tôi rồi đứng lên, đeo ba lô và bước ra cửa. Anh vẫy tay chào:

_ Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!

Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.

Dù chỉ gặp được anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc minh mẫn hẳn lên. Tôi quyết tâm giải bằng được bài toán khó này để không phụ lòng mong mỏi của anh tôi. Ngày mai, sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư kể cho anh nghe giấc mơ vừa rồi, chắc là anh Hai sẽ vui lắm.

11. Kể lại việc gặp lại người thân lâu ngày xa cách lớp 9

Những giấc mơ là những phút giây tuyệt vời nhất giúp ta được sống trong những gì mà cuộc sống đời thường không đem lại. Tôi cũng đã mơ rất nhiều, nhưng giấc mơ có thể để lại một giá trị tinh thần to lớn cho tôi chỉ có thể là khi tôi được gặp lại người ông thân yêu của mình. Đó là một giấc mơ thần tiên, tuy ngắn ngủi nhưng đầy xúc động.

Đầu tiên, tôi cảm thấy như đang lạc bước vào một thế giới hư vô, vô tận. Những vông xoáy sâu hút làm cho tôi bối rối, hoảng hốt. Bỗng một tia sáng chói lóa đã bao phủ tất cả và đã đưa tôi đến một gian nhà, ở đó có một cô bé đang nũng nịu đòi ông kể chuyện, bế đi chơi. Tôi giật mình khi biết cô bé đó chính là mình khi bé, còn người ông chiều cháu đó chính là ông nội tôi, người đã làm tôi oán giận rất nhiều khi đã lìa bỏ tôi để đi sang thế giới bên kia. Toàn thân tôi mềm nhũn, bồng bềnh, lặng dõi theo những kí ức ngày xưa bỗng ùa về trong khoảnh khắc. Nào là lúc tôi ngã, khóc; ông đã nhẹ nhàng bế tôi lên, đập tay xuống đất mà mắng rằng: Á à, đất hư nhé, làm Chuột Nhắt của ông ngã à! Hay những lúc mẹ trốn đi làm lúc tôi đang ngủ, khi dậy, tôi khóc đòi mẹ; ông đã đặt tôi ngồi lên yên sau xe đạp, lọc cọc đèo tôi đi chơi, mua kẹo, mua bóng bay, làm tôi mải vui quên luôn cả nhớ mẹ. Nào là những lúc tôi hư, tôi bướng; dù thương nhưng ông vẫn nghiêm nghị bắt tôi úp mặt vào tường, đánh cho tôi mấy cái thành ra tôi giận ông mất mấy ngày trời nhưng lại lon ton theo sau làm lành với ông trước. Tất cả, tất cả đã hiện lên thật sống động trong tôi. cổ họng tôi dường như nghẹn lại khi định cất tiếng gọi ông; nước mắt tôi bỗng trào ra khi bỗng những hình ảnh đó mờ nhạt dần đi, nhỏ dần lại, tôi đưa tay ra như muốn níu kéo lại nhưng không được, bởi tất cả đã thuộc về quá khứ, về kí ức, là điều thiêng liêng mà không gì có thể mua được. Tiếng khóc của tôi giờ đã thành tiếng nấc. Một màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, chung quanh lặng im như tờ, chỉ có tiếng khóc, hơi thở của tôi. Và một lần nữa, một ánh sáng mờ ảo lại bao trùm lấy tôi. Từ xa thấp thoáng bóng một người đang tiến lại gần. Tôi thu mình, cất tiếng hỏi: Ai đó? Một khuôn mặt xương xương rất thân quen, một đôi mắt dịu hiền sưởi ấm cả màn đêm xung quanh lạnh lẽo. Ông đây, cháu không nhận ra sao? Đó chính là ông tôi.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Tài liệu của HoaTieu.vn.

Đánh giá bài viết
31 45.444
0 Bình luận
Sắp xếp theo