Top 3 mẫu nhập vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó ngắn gọn

Nhập vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó - Hoatieu xin chia sẻ đến các bạn đọc mẫu dàn ý đóng vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó kèm theo các bài văn mẫu vào vai lão Hạc kể lại câu chuyện bán chó hay và chi tiết. Qua các mẫu đóng vài lão Hạc kể lại chuyện bán chó với ông giáo các bạn sẽ nắm được phần nào nội dung chính của câu chuyện lão Hạc, qua đó cũng cảm nhận được về sự khổ cực của cuộc đời lão Hạc cũng như những đức tính tốt đẹp của lão Hạc.

1. Dàn ý nhập vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó

nhập vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó

1. Mở bài

- Giới thiệu ngôi kể thứ nhất (tôi) có mặt trong câu chuyện như người thứ 3 ngoài lão Hạc với ông giáo.(phân biệt với người kể ở trong truyện của Nam Cao chính là ông giáo.

- Giới thiệu hoàn cảnh lão Hạc sang nhà ông giáo để kể chuyện bán chó. Ở đó có ông giáo và người kể.

2. Thân bài

a. Kể lại diễn biến câu chuyện mà lão Hạc kể lại việc bán chó cho ông giáo

- Vừa gặp ngay đầu cửa, lão nói với ông giáo: “Bán rồi”.

- Ông giáo thắc mắc: “Bán thật rồi à, nó cho bắt à ?”.

- Lão nói với giọng bùi ngùi, gương mặt lão cố tỏ ra vui vẻ nhưng thật ra trong lòng đau đớn đến tột cùng.

- Lão cười, cười một cách quái dị, lão cười mà cứ như mếu. Trên đôi mắt ngân ngấn nước, đỏ hoe.

- Lão bắt đầu khóc, lão khóc hu hu như một đứa trẻ, khóc như chưa từng được khóc. Nước mắt chan hòa với nỗi đau khiến lòng lão quặn lại, tim đau từng hồi.

- Lão vừa nói vừa đấm thình thịch vào ngực mình, nước mắt cứ thế mà rơi trên gương mặt xương xương, gầy gầy.

b. Miêu cả biểu cảm của ông giáo và tâm trạng của lão Hạc

- Lão Hạc: nét mặt đau khổ của lão Hạc, nỗi ân hận của lão Hạc về việc bán chó, chua chát kết thúc việc bán chó.

- Ông giáo: nét mặt của ông giáo khi nhận được tin, thái độ ân cần hỏi han, chia sẻ, an ủi,…đồng cảm với tâm trạng day dứt của lão Hạc, muốn xoa dịu nỗi đau của một thân phận khốn khổ kiếp người, tạo niềm lạc quan cho ông bạn già và chính mình bằng cách pha trò, thấu hiểu nhân cách cao đẹp của lão Hạc bằng tấm lòng người trí thức nhân hậu.

c. Cảm nghĩ của bản thân

- Suy nghĩ về bản thân về câu chuyện: Xót thay cho những thân phận khốn khổ trong xã hội, không biết cậu Vàng đi rồi, lão Hạc sẽ sống chuỗi ngày còn lại như thế nào, ai sẽ quấn quýt bên lão,…

3. Kết bài

Nhắc lại sự việc bán chó. Đặc biệt là khi sự việc kết thúc. Nhận định, đánh giá chung về sự việc đó. Trở lại hoàn cảnh thực tại của mình.

2. Trong vai lão Hạc kể lại câu chuyện bán chó

Sau trận ốm đúng hai tháng mười tám ngày, tôi đã tiêu hết tiền dành dụm, đã không làm được việc gì mà hoa màu lại bị bão tàn phá, không còn cách nào khác, tôi đành phải bán cậu Vàng. Vừa bán xong thì tôi phải chạy ngay sang báo cho ông giáo:

– Tôi bán cậu Vàng rồi, ông giáo ạ, vừa bán xong!

Ông giáo nghe có vẻ ngạc nhiên, có lẽ ông giáo nghĩ tôi sẽ không bao giờ bán đi con chó thân yêu ấy của mình, tôi coi cậu Vàng như con, nhưng mà hoàn cảnh cùng quẫn đành phải bán nó đi, bán xong tôi day dứt và ăn năn vô cùng. Vừa khóc tôi vừa kể với ông giáo:

– Ông giáo ơi! Khốn nạn thật, nó chẳng biết gì, vốn nó ngoan ngoãn và nghe lời tôi nên họ bắt dễ dàng lắm. Tôi gọi nó về ăn cơm, cu cậu ton tót chạy về ngoan ngoãn, hẵng còn đang ăn giở thì bị thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng nhảy ra túm chân cẳng nó xốc ngược lên rồi trói chặt cả bốn chân. Nhìn nó nằm co quắp tôi lấy làm thương xót lắm. Nó thì khôn lắm, biết bị bắt rồi chẳng thèm vũng vẫy, nó cứ nằm im, kêu ư ử đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, như là nó đang trách tôi, trách rằng tôi tệ bạc, nó ăn ở tốt với tôi làm bạn với tôi suốt bao ngày tháng mà giờ tôi lại nỡ tâm lừa bán nó. Ông giáo bảo tôi:

– Cụ thương nó nên cụ nghĩ thế, chứ thật ra nó chả hiểu gì đâu. Vả lại ai nuôi chó rồi cũng bán hoặc thịt thôi, mà bán hay thịt cũng là ta hóa kiếp cho nó, cho nó sang kiếp khác.

Nghe ông giáo nói cũng phải, nhưng tôi mong nó được cái kiếp người sướng hơn kiếp người của tôi.

Xong chuyện con chó, ông giáo mời tôi ở lại chơi ăn khoai uống nước chè rồi hút thuốc lào lấy đó làm cái sung sướng. Nhưng tôi nào còn tâm trí để làm mấy việc đó, tôi muốn nhờ ông giáo một việc, đó là trông coi hộ cho con trai tôi mảnh vườn và cầm tiền bán chó của tôi lo công việc hậu sự. Năn nỉ mãi ông giáo mới nhận, lúc này tôi mới yên tâm ra về.

3. Nhập vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó với ông giáo

Vừa sáng nay tôi đã bán cậu Vàng, con chó mà tôi coi là người bạn thân thiết, là kỉ vật của con trai. Sau nhiều suy tính, đắn đo tôi quyết định bán cậu Vàng để không tiêu phạm vào tiền dành cho con. Người ta vừa bắt chó đi tôi cùng phải chạy ngay sang nhà ông giáo báo tin. Nhìn thấy ông giáo trong sân tôi nói to:

– Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!

Tôi báo tin cho ông giáo với đôi mắt tôi đang ầng ậng nước có thể trào ra bất cứ lúc nào. Nghe ông giáo hỏi về chuyện bắt cho tôi đành bật khóc kể lại, nghĩ đời tôi sao mà khốn khổ, khốn nạn đến thế, tôi lừa cả con chó. Cậu Vàng có biết gì đâu, nghe tiếng tôi gọi là quẫy đuôi tíu tít chạy về, thằng Mục nấp sẵn trong nhà, chờ lúc tôi cho nó ăn là xông ra tóm lấy hai cẳng nó dốc ngược lên, thằng Mục với thằng Xiên thoắt cái đã trói chặt cả bốn chân nó. Tôi bảo ông giáo, đúng là giống nó khôn, nó bị bắt mà cứ làm in, ư ử như trách tôi, trách rằng nó ăn ở với tôi như thế mà tôi lại lừa bán nó đi, nó không ngờ tôi lại lừa cả nó. Tôi day dứt lắm, cả đời tôi chưa lừa ai mà giờ lại đi lừa con chó. Ông giáo an ủi tôi, bảo:

– Ai nuôi chó mà bán hay giết thịt, ta giết nó là hóa kiếp cho nó để làm kiếp khác.

Đành là thế nhưng chua chát thay, kiếp chó là kiếp khổ, hóa kiếp cho nó làm kiếp người nhưng đừng là kiếp người như tôi. Ông giáo cũng than thở, kiếp người cũng khổ thì không biết làm kiếp gì cho thật sướng.

Tôi cười và ho sòng sọc thôi không nói về cậu Vàng nữa, ông giáo nói đi pha ấm chè đặc rồi ăn khoai lang luộc nhưng tôi bảo để khi khác, tôi còn có việc nhờ cậy ông giáo chút việc. Việc tôi nhờ ông giáo chính là việc nhờ ông giáo trông coi vườn tược và gửi tiền ông giáo lo công việc hậu sự cho tôi.

4. Đóng vai lão Hạc kể lại chuyện bán chó

Cuộc đời tôi cùng quẫn quá rồi, một thân già cùng một con chó. Tôi coi cậu Vàng như con của mình, nhưng cái khổ của tôi khiến con chó cũng phải khổ theo. Vì không muốn ăn đến tiền của con, tôi muốn dành dụm và giữ lại mảnh vườn cho nó nên đành phải bán đi cậu Vàng, bán cậu xong tôi không kìm được nỗi chua xót đành đi tìm ông giáo trò chuyện. Gặp ông giáo tôi liền nói:

– Cậu Vàng đi rồi, ông giáo ạ!

Như hiểu ra chuyện, ông giáo hỏi tôi có phần hơi ngạc nhiên “Cụ bán rồi?”, tôi bảo ông giáo vừa bán xong. Ông giáo hỏi làm sao lại bắt được nó, nó cho bắt hay thế nào, tôi liền bật khóc trong dứt kể với ông giáo:

– Con chó nào có biết gì đâu, ông giáo ơi tôi khốn nạn quá, bằng này tuổi tôi lại đi lừa cả một con chó. Tôi gọi nó về ăn cơm như mọi lần, nó nghe tiếng tôi chạy về quẫy đuôi mừng vẻ mặt hớn hở. Thế nhưng nó mới xộc được mấy miếng đã bị thằng Mục nấp trong nhà ra tóm lấy hai chân sau dốc ngược lên, rồi thêm thằng Xiên ra, hai chúng nó trói chặt bốn chân cậu Vàng. Nó cứ nằm in kêu ư ử như đang trách móc tôi tệ bạc với nó. Nhìn ánh mắt nó tôi tưởng như nó đang bảo rằng “A! Lão tệ lắm, tôi ăn ở với lão vậy mà lão lại lừa bán tôi đi”. Ông giáo nghe xong, thấy tôi khóc liền động viên, ông giáo bảo:

– Cứ nghĩ thế chứ nó là chó không hiểu gì đâu, mình bán hay giết nó là hóa kiếp cho nó đấy.

Tôi nghe ông giáo nói cũng phải, kiếp chó cũng khổ, hóa cho nó làm kiếp người may ra sướng hơn, thế nhưng kiếp tôi hay kiếp ông giáo thì cũng chẳng sung sướng gì.

Tôi nhìn ông giáo, cả hai cười chua chát, cầm tiền bán chó trong tay tôi quyết định nhờ cậy ông giáo chút việc còn lại lúc cuối đời. Được ông giáo đồng ý tôi đưa tiền cho ông giáo sau đó ra về.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Học tập - Lớp 9 của HoaTieu.vn.

Đánh giá bài viết
3 1.250
Bạn có thể tải về tập tin thích hợp cho bạn tại các liên kết dưới đây.
0 Bình luận
Sắp xếp theo